Chuyển đến nội dung chính

Chết.



Người ta thường bảo: hạnh phúc là được làm việc mình thích và lấy người mình yêu. Nhưng riêng với tôi, có lẽ hạnh phúc chỉ thực sự mỉm cười khi sáng sớm thức dậy biết mình vẫn còn sống, vẫn còn có lí do để tiếp tục cuộc sống này.
Cuộc sống ngắn ngủi, nó không dài để ta có thể chán chường cuộc sống, không dài để ta có thể hoàn thành dự định tương lai của mình. Không dài để ta có thể ngồi chờ mà than thở rằng: sao tôi làm xong tất cả mọi việc rồi mà vẫn còn chưa chấm dứt với nợ đời. Cuộc sống mà, vốn dĩ nó là thế, nó có thể chỉ ban tặng cho mỗi người một khoảng thời gian nhất định trên thế gian này, chứ không thể nào giống nhau. Bởi lẽ, nợ đời nhiều thì còn phải sống cho hết nợ. Phải trả hết cho đời khi nào mà không còn vướng vân bụi trần lúc đó mới trả lại đời để đi về một nơi cực lạc.
Nhiều bạn trẻ, không hiểu vì bất cứ lí do gì nhưng thỉnh thoảng lên facebook tôi lại đọc được những uất ức từ trong statuts của các bạn. Hoặc cũng có những câu thẳng thừng nói ra rằng tôi muốn chết. Không biết rằng, các bạn đã đủ hiểu những gì mình nói chưa? các bạn đã ngẫm nghĩ kĩ cho những điều ấy chưa? sao mà phát ngôn bồng bột trên thế giới ảo vậy?
Không phải thích là chết được mà cũng không phải là muốn sống là được sống tiếp tục cho dù mình đã đứt duyên trần. Chết sống còn phụ thuộc vào số của mình chứ đâu phải là vào mấy cái tào lao.
Đừng níu kéo những gì ngoài tầm với
Mây của trời hãy để gió cuốn đi.
Cái gì, không thuộc về mình thì nên để gió cuốn đi, đừng lưu luyến, gợi nhớ rồi thương. Cái gì, thuộc về mình thì hãy chấp nhận, đừng vì này vì nọ mà lãnh đạm rời xa. Của mình, nhất định phải là của mình, không thể là của ai khác, thế nên học cách chấp nhận, học cách dang tay để đón ánh mặt trời.
Chết- cũng không gì là ghê sợ. Đó chỉ là ta bước sang một tâm thức mới, một thế giới mới thôi mà. Chết- cũng đâu là hết, mà nó mở ra một trang mới của cuộc đời. Cuộc đời ấy, có lẽ ta chỉ cần dưỡng tâm, tu tâm, chỉ cần thoát khỏi tham, sân, si mà cuộc đời trần thế đã lún chân sâu.
Hãy sống, chứ đừng tồn tại. Sống như là chỉ còn ngày hôm nay mình được sống. Sống với niềm đam mê cháy bỏng, sống với nghị lực phi thường của một người bình thường. Bạn nhé.
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời buồn một kiếp rong chơi.
Nhẹ nhàng với khúc nhạc Trịnh. Rũ bỏ tất cả những phiền muộn trong lòng. Bạn sẽ thấy lòng mình thanh thản và an nhiên.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.