Chuyển đến nội dung chính

Chết.



Người ta thường bảo: hạnh phúc là được làm việc mình thích và lấy người mình yêu. Nhưng riêng với tôi, có lẽ hạnh phúc chỉ thực sự mỉm cười khi sáng sớm thức dậy biết mình vẫn còn sống, vẫn còn có lí do để tiếp tục cuộc sống này.
Cuộc sống ngắn ngủi, nó không dài để ta có thể chán chường cuộc sống, không dài để ta có thể hoàn thành dự định tương lai của mình. Không dài để ta có thể ngồi chờ mà than thở rằng: sao tôi làm xong tất cả mọi việc rồi mà vẫn còn chưa chấm dứt với nợ đời. Cuộc sống mà, vốn dĩ nó là thế, nó có thể chỉ ban tặng cho mỗi người một khoảng thời gian nhất định trên thế gian này, chứ không thể nào giống nhau. Bởi lẽ, nợ đời nhiều thì còn phải sống cho hết nợ. Phải trả hết cho đời khi nào mà không còn vướng vân bụi trần lúc đó mới trả lại đời để đi về một nơi cực lạc.
Nhiều bạn trẻ, không hiểu vì bất cứ lí do gì nhưng thỉnh thoảng lên facebook tôi lại đọc được những uất ức từ trong statuts của các bạn. Hoặc cũng có những câu thẳng thừng nói ra rằng tôi muốn chết. Không biết rằng, các bạn đã đủ hiểu những gì mình nói chưa? các bạn đã ngẫm nghĩ kĩ cho những điều ấy chưa? sao mà phát ngôn bồng bột trên thế giới ảo vậy?
Không phải thích là chết được mà cũng không phải là muốn sống là được sống tiếp tục cho dù mình đã đứt duyên trần. Chết sống còn phụ thuộc vào số của mình chứ đâu phải là vào mấy cái tào lao.
Đừng níu kéo những gì ngoài tầm với
Mây của trời hãy để gió cuốn đi.
Cái gì, không thuộc về mình thì nên để gió cuốn đi, đừng lưu luyến, gợi nhớ rồi thương. Cái gì, thuộc về mình thì hãy chấp nhận, đừng vì này vì nọ mà lãnh đạm rời xa. Của mình, nhất định phải là của mình, không thể là của ai khác, thế nên học cách chấp nhận, học cách dang tay để đón ánh mặt trời.
Chết- cũng không gì là ghê sợ. Đó chỉ là ta bước sang một tâm thức mới, một thế giới mới thôi mà. Chết- cũng đâu là hết, mà nó mở ra một trang mới của cuộc đời. Cuộc đời ấy, có lẽ ta chỉ cần dưỡng tâm, tu tâm, chỉ cần thoát khỏi tham, sân, si mà cuộc đời trần thế đã lún chân sâu.
Hãy sống, chứ đừng tồn tại. Sống như là chỉ còn ngày hôm nay mình được sống. Sống với niềm đam mê cháy bỏng, sống với nghị lực phi thường của một người bình thường. Bạn nhé.
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời buồn một kiếp rong chơi.
Nhẹ nhàng với khúc nhạc Trịnh. Rũ bỏ tất cả những phiền muộn trong lòng. Bạn sẽ thấy lòng mình thanh thản và an nhiên.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.