Chuyển đến nội dung chính

Đôi lời muốn nói

Đây là vấn đề mình muốn nói từ lâu, muốn nói nhiều. Nhưng rồi đôi lúc lại thôi, nghĩ mình chẳng lo được mình mà lại đi cạnh khóe nhiều người, nhưng giờ, dù thế nào, mình cũng nên nói. Có thể, nói một cách trắng trợn, bà trợn, láo toét hay gì gì cũng chẳng hề chi. Bởi, mình sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình và không hề có trách nhiệm khi người khác biến dạng đi lời nói của mình.

Mình không hề vơ đũa cả nắm, nên những người nào thất nhột, giật mình thì chắc hẳn nói người. Còn nữa thì mình chả nói gì ai. Vì đơn giản mình chẳng là đinh rỉ gì cho cam.
Trước đây đến giờ, mình chỉ tin phần nào báo chí. Có lẽ vì cái bản tính đa nghi cộng với dị nghị nên khó lòng mà mình tin một bài nào hoàn chỉnh. Thế nên, đến bây giờ, mình luôn tin tưởng vào cách nhìn của mình. Cách tin của mình không hề nhầm chổ ở nhà báo ngày này.

Trước đây khi mà nhiều nhà báo, nhiều người xót xa khi mà cậu bé Hào Anh 14 tuổi bị chủ ngược đãi chẳng khác gì thời Trung cổ. Chắc hẳn căm phẫn chủ đầm tôm bao nhiêu thì thương Hào Anh bấy nhiêu. Dưới ngòi bút sắc lẻm tình thương của nhà báo, ai mà chẳng phải xót, phải đau. Nhưng đó chắc hẳn chỉ là một bề nổi của vấn đề được báo chí thổi phồng lên và bề chìm lại nghỉm xuống. Và bây giờ, khi mà dư luận im  tiếng một hồi, thì lại là một tin lan truyền mạnh mẽ Hào Anh đuổi cha mẹ ra khỏi nhà thì chắc hẳn, sẽ rất nhiều người tiếc số tiền mình gửi cho Hào Anh lắm. Nhưng không đâu, bạn không cần phải tiếc, cứ coi như đó là phí trả tình thương cho bạn khi vội vã tin lời mà không hề mặc cả để sau này bạn có thể khôn hơn trong tin việc đọc bài nào đó.
Một đứa trẻ ngoan, cần cù, biết nghe lời... thì hẳn sẽ không ai ngược đãi một cách dã man.
Một nhà báo có tâm, ắt hẳn sẽ có cái nhìn đa chiều để đưa ra kết luận đúng nhất. Chứ không phải là gió chiều nào, xoay chiều đó. Vì miếng cơm manh áo mà làm mất đi giá trị tâm - tầm của mình.
Tôi hiểu, đôi lúc tình thương lấn át đi lí trí. Nhưng có lúc mình quá thương một người lại làm tổn hại đến người kia. Ví như cho rõ nhà báo quá thương Hào Anh, sẽ viết những bi kịch mà em chịu mà không hề tìm hiểu nguyên do như nào. Dẫn đến chủ đầm tôm, người trực tiếp bạo hành em bị xã hội lên án, làm ăn sẽ khó khăn và biết đâu rồi lại sụy đổ vì vẫn nạn tẩy chay của dân mình.
Với thời đại ngày nay, khi mà dân được tiếp xúc với internet thì thông tin luôn là vấn để thiết thực nhất. Mỗi người viết, mỗi nhà báo như là một chiến sĩ trên mặt trận con chữ. Thế nên, ngoài tài, thì tâm sáng là vấn đề cốt lõi và xuyên suốt trên chặng đường báo chí gian nan.
Đừng vì giật title câu view mà làm đi nhạt đi chính mình, đừng a dua mà làm cho mình trở nên mù quáng. Hãy là những người chân chính.
Còn có rất nhiều bài báo phản cảm về suy nghĩ. Những bài báo đoạt giải kền kền. Chỉ cần đọc, chỉ cần nghĩ suy là bạn hiểu.
Luôn là  những người tâm sáng, tài cao mới chính là nhà báo.
Có người bạn của tôi, cũng chính là nhà báo. Thật ra thì, tôi chẳng biết anh thuộc thể loại báo nào, nhưng có một điều tôi chắc chắn '' báo lộn nhù'' trong đó có anh. Tôi không có quyền chê, phán xét gì về anh. Bởi có thể tôi không thể hiểu được hết con người anh. Nhưng những bài kền kền ấy, sẽ là một cái nhìn xuống sắc của tôi dành cho một nhà báo không chính hãng.
Chỉ hi vọng rằng, người viết sẽ có tâm, người đọc sẽ có tầm.
An Huy

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.