Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2017

2017

Ngày đầu tiên của năm, nhiều xúc cảm khó tả. Buồn, vui tất cả được gói ghém lại. Nhớ thương cũng chỉ là phạm trù tình cảm. Dẫu biết rằng không được nhận lại nhưng vẫn cứ chờ, đau cho chính bản thân mình vì mong đợi quá nhiều.

Chờ

Tôi không muốn mở lòng thêm một lần nào nữa, không phải vì bóng hình người cũ còn quá đậm sâu, cũng không phải vì yêu thương lợt phai theo tháng năm. Chỉ là tôi sợ, sợ nhiệt thành của bản thân mình, sợ lại hi vọng rồi chính niềm đau lại dập tắt đi ánh sáng mới le lói ở bầu trời.

Anh sao rồi

Anh sao rồi có hạnh phúc không? Sao nhiều lần hững hờ quá vậy? Anh ơi anh, nào anh có thấy Một mình em vẫn cứ ngóng đợi trông