Chuyển đến nội dung chính

Chờ

Tôi không muốn mở lòng thêm một lần nào nữa, không phải vì bóng hình người cũ còn quá đậm sâu, cũng không phải vì yêu thương lợt phai theo tháng năm. Chỉ là tôi sợ, sợ nhiệt thành của bản thân mình, sợ lại hi vọng rồi chính niềm đau lại dập tắt đi ánh sáng mới le lói ở bầu trời.

Tôi không muốn vì một người xa lạ nào mà khiến tôi có thể từ bỏ những niềm đam mê để rong ruổi trên đường phố chật ních người, tôi không muốn cùng một người nào đó đến những chổ mình yêu, ngồi ngẫm lại những dông bão trải qua cuộc đời để rồi dần dần bàn tay buông bàn tay. Sợ lắm, cái cảm giác yêu thương còn đong đầy nay lại phải xa cách. Người hạnh phúc, còn tôi dày vò trong sâu thẳm niềm đau.
 "Ừ thì chẳng sao, tôi vẫn ổn" một mình tôi vẫn làm việc tốt đấy thôi, chỉ là không còn một ai để than những áp lực trong công việc, không còn ai để động viên mỗi lần muốn gục ngã.  Tôi vẫn ổn mà, vẫn mạnh mẽ vượt qua bao cám dỗ của cuộc đời, mạnh mẽ chấp nhận sự thật, mạnh mẽ nhận niềm đau để rồi nhiều lúc tự gạt đi dòng nước mắt, thương bản thân mình đã cứng cỏi trong một thời gian dài.
Đêm, là tận cùng của cô đơn, là đỉnh cao của thương nhớ da diết. Có những ngày quay quắt trong nỗi nhớ, cố nhắm mắt lại mà nào đâu có ngủ, để sáng mai tỉnh dậy thấy nước mắt đẫm cả khóe mi. Ừ, thì ra khóc trong cả giấc mơ, khóc cho bản thân mình trải qua nhiều sóng gió. Chua cay cho bản thân.
Thỉnh thoảng, tìm về người cũ trong những trang zalo hay là facebook. Lặng lẽ đọc những dòng trạng thái, lặng lẽ đọc những câu trả lời của người ta với bạn bè. Lặng lẽ đau. Rồi đến một ngày thấy người ta hạnh phúc bên người thương. Cả đêm không ngủ, chẳng khóc mà cũng chẳng cười. Một khi quen dần với nỗi đau thì làm gì còn cảm giác. Chỉ là không hề định hình được tâm trí mình thế nào. Buồn, để sáng mai đi làm không còn muốn làm việc, không còn muốn làm gì, chỉ muốn gục đầu vô một chổ. Trách bản thân mình chưa đủ tốt.
Cũng muốn lắm gặp người một lần sau cuối, muốn được thấy người vẫn bình an và hạnh phúc. Và, trên hết vẫn muốn biết cảm giác của mình thế nào. Có còn đau, có còn thổn thức hay là vờ như chưa từng là gì cả.
Vẫn muốn biết lý do, chứ không phải chỉ là những phỏng đoán rồi tự an ủi bản thân bằng những câu sáo rỗng. Và, cũng muốn biết rằng người gặp lại ta, liệu người có còn đủ dũng khí như ngày xưa.
Dù sao đi chăng nữa vẫn muốn người hạnh phúc. Muốn người được bình an trên chặng đường còn lại. Cứ sống hết mình, thương người mình thương và ở sâu thẳm trái tim, tôi vẫn dành riêng một chổ trú ngụ cho người.
Có lúc nào người cũng muốn một lần sau cuối gặp tôi.
Tôi vẫn chờ người.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.