Có lẽ đây sẽ là quyết định cuối cùng mà nó dành cho nó.
Nó biết, một khi cho đi quá nhiều mà chẳng nhận lại được bất kì cái gì thì tốt nhất là nên dừng lại. Bởi, nếu không dừng lại, thì sẽ có ngày nó tự làm nó đau thôi chứ chẳng ai làm nó đau cả. Nó hiểu, hiểu cái cảm giác ấy. Nên nó quyết định buông xuôi.
Nó đã hi vọng quá nhiều, nó cứ ngỡ rằng sau bao nhiêu giông bão thì trời sẽ nắng, nhưng nó đã nhầm, sau giông bão thì trời vẫn cứ âm u, màn đêm vẫn u tối, mặt trời không thể làm tan chảy băng ở Bắc Cực, gương vỡ vụn không bao giờ hàn gắn lại được đâu.
Nó cảm thấy chới với, nó cần điểm tựa, nhưng nó biết rằng ngoài nó ra chẳng ai có thể cho nó một điểm tựa vũng chắc... ngoài nó ra chẳng ai có thể biết được rằng nó cũng yếu đuối như bao người.
Nó mỏi mệt.
Nếu quan tâm, nó đã không phải đợi chờ trong vô vọng
Nếu quan tâm, nó đã không phải gạt nước mắt một mình.
Ừ thì, nó chẳng là gì của người ta. Người ta khi buồn mới tìm nó để cho đỡ cô đơn. Nó chẳng là gì giữa bề bộn đời người ta.
Nó cười, cười cho sự ngu dốt của mình.
Nó sẽ im hơi lặng tiếng một thời gian, đã đến lúc nó tìm dấu lặng cho cuộc đời của nó.
Nó sẽ cười nhiều như trước, cười để che dấu đi những giọt nước mắ chảy ngược trong lòng.
Nó sẽ mãi là nó, bình dị, lặng lẽ và cô đơn
Nó biết, một khi cho đi quá nhiều mà chẳng nhận lại được bất kì cái gì thì tốt nhất là nên dừng lại. Bởi, nếu không dừng lại, thì sẽ có ngày nó tự làm nó đau thôi chứ chẳng ai làm nó đau cả. Nó hiểu, hiểu cái cảm giác ấy. Nên nó quyết định buông xuôi.
Nó đã hi vọng quá nhiều, nó cứ ngỡ rằng sau bao nhiêu giông bão thì trời sẽ nắng, nhưng nó đã nhầm, sau giông bão thì trời vẫn cứ âm u, màn đêm vẫn u tối, mặt trời không thể làm tan chảy băng ở Bắc Cực, gương vỡ vụn không bao giờ hàn gắn lại được đâu.
Nó cảm thấy chới với, nó cần điểm tựa, nhưng nó biết rằng ngoài nó ra chẳng ai có thể cho nó một điểm tựa vũng chắc... ngoài nó ra chẳng ai có thể biết được rằng nó cũng yếu đuối như bao người.
Nó mỏi mệt.
Nếu quan tâm, nó đã không phải đợi chờ trong vô vọng
Nếu quan tâm, nó đã không phải gạt nước mắt một mình.
Ừ thì, nó chẳng là gì của người ta. Người ta khi buồn mới tìm nó để cho đỡ cô đơn. Nó chẳng là gì giữa bề bộn đời người ta.
Nó cười, cười cho sự ngu dốt của mình.
Nó sẽ im hơi lặng tiếng một thời gian, đã đến lúc nó tìm dấu lặng cho cuộc đời của nó.
Nó sẽ cười nhiều như trước, cười để che dấu đi những giọt nước mắ chảy ngược trong lòng.
Nó sẽ mãi là nó, bình dị, lặng lẽ và cô đơn
Nhận xét
Đăng nhận xét