Chuyển đến nội dung chính

Anh hùng bàn phím-bảo mẫu Phương Anh

 


Chỉ mới ngày hôm qua và ngày hôm nay thôi, dư luận dậy lên làn sóng mạnh mẽ về vụ Hành hung trẻ em ở trường mẫu giáo Phương Anh. Và, có lẽ chúng ta sẽ bàng hoàng hơn nữa khi Người tát, bóp cổ trẻ em có bằng sư phạm đã đặt cho ta bao nhiêu là câu hỏi: liệu đạo đức con người xuống cấp hay chỉ vì do đồng tiền mà làm nhơ nhuốc cái nghề vốn dĩ cao quý này.

2 tháng thôi, 2 tháng mà xảy ra bao nhiêu điều chua xót cho những cái ngành nghề được gọi là cao quý nhất, đó là vụ Thẩm mĩ viện Cát Tường chưa tìm thấy được xác nạn nhân, là tiêm nhầm vắc xin dẫn đến trẻ tử vong.... và giờ, lại thở dài khi mà những người ươm mầm đất nước lại đi làm trái với luân thường đạo lí.
Lướt qua những trang mạng xã hội, thấy những anh hùng bàn phím ra sức mà chửi rửa, chì chiết người ta.... để như chứng tỏ rằng mình cao thượng lắm, mình thương người, lo cho mầm non đất nước lắm. Dĩ nhiên, việc làm của 2 cô đáng lên án thật, nhưng liệu có đáng để các nhà báo thi nhau vào chụp, đứng loạn lên để lấy được cận cảnh hai cô .... để đi mà bóc mẽ. Liệu, hành động thế này của nhà báo có đáng để bị lên án không? đạo đức tác nghiệp của nhà báo có bị xuống cấp không?
Có thể bạn nói rằng tôi điên, nhưng tùy bạn nghĩ...tôi chỉ nói theo quan điểm của riêng mình, tôi cũng chả anh em họ hàng thân thiết, chả quen biết gì hai cô bảo mẫu kia....nhưng tôi thấy, việc làm của báo chỉ đối với hai cô qua hình ảnh trên là rất trơ trẽn.
Bạn sẽ hỏi lí do, thưa-lí do là đây. Ông Dương Chí Dũng ăn cả trăm tỉ, với số tiền ấy nếu mà cho trẻ em nghèo thì có lẽ sẽ không bao giờ có trẻ em đói ăn, đói mặc.... ấy thế mà, ông ấy có được vinh dự nhà báo chụp ảnh trực tiếp đâu, mà ảnh của ông ấy chỉ được chụp qua vô tuyến thôi. Bất công hay là bất lí? và so hai vụ án này, thì cái nào nghiêm trọng hơn- đáng xấu hổ hơn
Dĩ nhiên, hai bảo mẫu kia, rồi sẽ còn có đường sống chứ không phải mập mờ giữa ranh giới như ông Dũng. Nhưng, khi mãn hạn trở về làm người tốt, liệu xã hội này có chấp nhận được hai cô bảo mẫu này không... hay, xã hội lại đẩy họ vào con đường cùng. Như Chí Phèo, giờ muốn làm người tốt chỉ có con đường chết.
Nếu như các nhà báo, khi tác nghiệp tôi xin các tiền bối đặt từ đạo đức lên hàng đầu. Chứ hành động như các vị, phải chăng cũng giống như các cô kia-đạo đức đã không còn
Mấy anh hùng bàn phím, cũng đừng nên đổ dầu vào lửa nữa... vốn dĩ lời của các bạn nói cũng chả là gì, cũng chả có trọng lượng gì trong việc giải quyết này đâu. Đã có pháp luật hết rồi.... các bạn nên nhìn nhận lại mình, tu mình trước đi rồi hãy đi phán xét người khác. Nên nhớ, bạn chỉ có quyền phán xét bạn chứ bạn chả có quyền phán xét ai.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.