Chuyển đến nội dung chính

Tớ và ấy....



Tớ viết cho ấy, viết cho những ngày trời mưa tầm tã hay những buổi chiều cơn gió khẽ qua trên nhành lá còn một chút vấn vương. Viết cho những ngày hai ta rong ruổi dưới bầu trời Hà Thành ảm đạm, cơn mưa lất phất làm đôi môi run lên từng hồi trong ngày đông băng giá. Nhưng với tớ, lúc ấy lại ấm áp vô cùng.
Thế giới này nhỏ thật ấy nhỉ, chỉ cần tớ quay người lại là thấy rằng ấy vẫn đang chờ tớ trên mỗi đoạn đường, ấy vẫn cười-nụ cười của nắng, một nụ cười mà khiến lòng tớ vấn vương. Đẹp, thánh thiện vô ngần.
Nhớ những ngày tớ ngồi bên ấy, chả để là gì-im lặng đến phát ngấy cả người, ấy cũng im lặng ngồi bên tớ, cũng nhìn về phía bầu trời xa xa.Bất chợt, nắm tay ấy bảo: vai nè, cho mượn đấy... khóc cứ khóc nghe, nhưng đừng chùi mũi vào đó. Câu nói của ấy làm tớ bật cười, đấm ấy thật mạnh, rồi dường như nỗi buồn cũng dần qua mau... tớ cười.
Tớ với ấy, thân nhau đến nỗi mà tưởng chừng chả có gì mà để giấu... buồn cứ gọi nhau, cùng nhau bia nhé, hay rượu đây....coca à.... say nhé. Cứ như thế, vô tư, hồn nhiên....
Ấy, đến với tớ trong những ngày giông bão của cuộc đời, những lúc tớ cảm thấy bất lực, nhìn cuộc sống này giống như một bức tranh màu đen, không có ánh sáng, không hi vọng. Ấy ngồi bên, kể cho tớ nghe bao nhiêu mảnh đời bất hạnh, kể tớ nghe ước mơ giản đơn của những trẻ em nghèo... ấy biết không, ấy biết lúc đó tớ thế nào không, tuy không tỏ ra bằng mặt nhưng tớ cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều. Hóa ra, tớ là người may mắn ấy chứ.
Cuộc sống này, ấy đã dạy cho tớ biết bao nhiêu điều. Tớ đã biết yêu thương nhiều hơn, biết chở che và mạnh mẽ bước lên trong bão táp cuộc đời-tớ cảm ơn ấy nhiều.
Ấy à, tớ lạnh lùng, tớ băng giá. Có lẽ vì tớ sợ mỗi lần bước qua là một lần đau, đau một lần đủ rồi, tớ chẳng muốn có lần thứ hai. Tớ sợ chiến bại, sợ cái cảm giác một mình với cảm giác thất bại bao trùm. Tớ quá mệt mỏi, chẳng còn đủ sức để nghĩ đến vấn đề thế nữa... vết thương đã lành, nhưng giờ lại chai sạn mất rồi ấy ơi.
Tớ biết, ấy quan tâm tớ nhiều, như là một người chị, người em... nên ấy mới lo cho tớ từng li từng tí. Nhưng ấy à, đừng bao giờ bắt tớ nghĩ đến tình yêu. Với tớ, tình yêu giờ xa xỉ lắm... ấy đừng lo, ấy không phải quan tâm tớ nhiều, bởi tớ đủ mạnh mẽ để vượt qua.
Mỗi lần nhìn thấy ấy hạnh phúc bên người yêu, như thế là hạnh phúc với tớ rồi. Ấy cứ cười thật nhiều, cứ sống hết mình với đam mê và thỉnh thoảng dành thời gian để ngồi tỉ tê với tớ là được rồi.
Khi nào buồn thì vẫn rượu hay bia...
Tớ thấy hạnh phúc lắm ấy à, tớ yêu cuộc sống này, yêu luôn cả ấy-đứa bạn thân của tớ.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.