Có người từng nói với tôi đêm là khoảng thời gian người ta cô đơn nhất. Ừ, đêm về, ngoài kia vẫn cứ ồn ào náo nhiệt của phố phường còn ta thì vẫn một mình trong tĩnh lặng. Một cái gì đó xao xuyến lạ lùng, là nhớ, là thương, là một cung bậc cảm xúc rất đỗi thành lời. Chỉ biết rằng nếu có như một người nào đó ngồi cạnh ta giờ này, cũng chẳng để làm gì cả, có thể cả hai cùng lặng im hoặc cùng đang suy tư vào luồng suy nghĩ của mình cũng đủ để người ta vơi đi nỗi lòng kín đáo. Nhiều lúc cứ ngắm tầm mắt mình về màn đêm, về không trung tĩnh