Chuyển đến nội dung chính

Nhớ...

Anh...
Mẹ vào công tác Sài Thành, hẹn gặp em mấy tiếng. Lâu rồi không gặp mẹ, giờ gặp em cũng chẳng biết nói một lời nào. Mẹ vẫn vậy, kiệm lời nhưng lại sâu sắc.


Mẹ bảo thời gian của tuổi trẻ cũng không đợi một ai bao giờ, em nên quyết định cho tương lai của mình. Không thể nào cứ một mình giữa chốn đất khách quê người. Em chỉ biết cười anh ạ. Vì sao? vì sao ư? vì chẳng nhẽ em lại nói rằng suốt ba năm qua em không thể quên được, em sống với quá khứ, anh vẫn còn hiện hữu trong lòng em.
Em là một người hoài cổ và bảo thủ. Em biết mẹ thương em nên mới có những lời nhắn nhủ như vầy. Nhưng mẹ đâu biết được rằng từ cái ngày anh bỏ gia đình và mọi người để sang một thế giới khác thì em đã không còn bất cứ một cảm xúc gì. Trống vắng đến lạ kỳ anh ạ.
Ngày anh đi, ai cũng bảo em sắt đá lạnh lùng. Em lại là người đi an ủi động viên bao nhiêu người. Vì, em không mạnh mẽ, thì lấy ai để chở che cho em suốt chặng đường đời kế tiếp này anh.
Em ngồi đó, cạnh anh. Anh chẳng thể nào mà nghe em gợi nhớ bao nhiêu điều nữa, anh ngủ... bình yên.

Đôi lúc, em cứ tò mò tự hỏi: không biết bên kia anh có còn nhớ đến em nữa không? không biết anh còn thương em nữa không? không biết ai sẽ cùng anh thực hiện những mơ ước còn dang dở?. Tự hỏi, tự trả lời. Ừ, em sẽ thương anh theo cách riêng của mình - thầm lặng.
Người xa người tội lắm Người ơi.
Anh ích kỷ bỏ em một mình ở thế giới này để phiêu bạt ở đâu?.
Anh lạnh lùng để từng đêm em sống thật với cảm giác mình, đau, nước mắt chực trào khi nhớ về những ngày đã qua.

Em tin vào luân hồi, tin vào nhân quả. Thế nên, anh đợi em, đợi em để kiếp sau chúng ta cùng viết trọn vẹn chuyện tình dang dở để không còn nước mắt anh nữa anh nghe.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.