Chuyển đến nội dung chính

Nhớ...

Anh...
Mẹ vào công tác Sài Thành, hẹn gặp em mấy tiếng. Lâu rồi không gặp mẹ, giờ gặp em cũng chẳng biết nói một lời nào. Mẹ vẫn vậy, kiệm lời nhưng lại sâu sắc.


Mẹ bảo thời gian của tuổi trẻ cũng không đợi một ai bao giờ, em nên quyết định cho tương lai của mình. Không thể nào cứ một mình giữa chốn đất khách quê người. Em chỉ biết cười anh ạ. Vì sao? vì sao ư? vì chẳng nhẽ em lại nói rằng suốt ba năm qua em không thể quên được, em sống với quá khứ, anh vẫn còn hiện hữu trong lòng em.
Em là một người hoài cổ và bảo thủ. Em biết mẹ thương em nên mới có những lời nhắn nhủ như vầy. Nhưng mẹ đâu biết được rằng từ cái ngày anh bỏ gia đình và mọi người để sang một thế giới khác thì em đã không còn bất cứ một cảm xúc gì. Trống vắng đến lạ kỳ anh ạ.
Ngày anh đi, ai cũng bảo em sắt đá lạnh lùng. Em lại là người đi an ủi động viên bao nhiêu người. Vì, em không mạnh mẽ, thì lấy ai để chở che cho em suốt chặng đường đời kế tiếp này anh.
Em ngồi đó, cạnh anh. Anh chẳng thể nào mà nghe em gợi nhớ bao nhiêu điều nữa, anh ngủ... bình yên.

Đôi lúc, em cứ tò mò tự hỏi: không biết bên kia anh có còn nhớ đến em nữa không? không biết anh còn thương em nữa không? không biết ai sẽ cùng anh thực hiện những mơ ước còn dang dở?. Tự hỏi, tự trả lời. Ừ, em sẽ thương anh theo cách riêng của mình - thầm lặng.
Người xa người tội lắm Người ơi.
Anh ích kỷ bỏ em một mình ở thế giới này để phiêu bạt ở đâu?.
Anh lạnh lùng để từng đêm em sống thật với cảm giác mình, đau, nước mắt chực trào khi nhớ về những ngày đã qua.

Em tin vào luân hồi, tin vào nhân quả. Thế nên, anh đợi em, đợi em để kiếp sau chúng ta cùng viết trọn vẹn chuyện tình dang dở để không còn nước mắt anh nữa anh nghe.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.