Chuyển đến nội dung chính

Tản...

Hôm nay, em ngồi đọc lại những bài cũ. Vô tình hình dáng anh lại hiện về đầu trang bút ký và vô tình lại làm em đau. Đau cho chính cuộc tình dang dở, đau cho bản tính ngông cuồng hiếu thắng của một thời ngựa non háu đá.


Với một con người ưa hoài niệm và sùng cổ thì những gì tốt đẹp nhất đều nằm về quá khứ. Vì, ở đó, có anh. Có người con trai em từng thương hết lòng, từng xuất hiện trong những bài thơ, truyện ngắn... và từng là lẽ sống của cuộc đời em.
Thời gian vô tình khoác lên em lớp bụi mờ về dĩ vãng. Cuộc sống của em cũng không hẳn là tồi tệ như những ngày đầu, không hẳn là chỉ có rượu, bia, nước mắt và viết, viết. Chẳng phải là em quên, vì điều đáng sợ nhất trong cuộc đời này chính là quên lãng. Em chỉ là giỏi giấu những xúc cảm của mình, giỏi dấu những niềm ưu tư về cuộc đời không mấy là may mắn để vững bước khi không có anh cạnh kề. Từ bỏ viết lách, từ bỏ niềm đam mê mười mấy năm trời để đến một phương trời mới, một công việc mới. Ở công việc đó, không hề có một chút liên quan đến nghề nghiệp hay đam mê viết lách của mình. Nhưng em tin, em làm được.
Người ta bảo với em, người sâu sắc là người thua thiệt. Vâng, em thua chính cuộc đời này khi đã đánh mất anh, em thua chính niềm đam mê của mình khi không dám thực hiện, không còn đủ sức để viết tiếp những ký sự đang còn dang dở. Người không hiểu chuyện thì tiếc rẻ cho một cây bút đang trên đà phát triển, người hiểu chuyện thì bảo khóc cứ khóc đi, đừng cố gồng mình nữa. Em cười, sao lại khóc được anh nhỉ?. Hai lần thoát khỏi lưỡi hái tử thần một cách ngạc nhiên thì em phải sống tốt, phải vui vẻ đối mặt với hiện tại, đối mặt với những niềm đau chứ không được gục ngã đúng không anh?.
Em luôn tin vào nhân quả và luân hồi. Em tin ở nơi xa ấy, anh cũng đang bình an và hạnh phúc. Bởi, anh là người tốt, anh xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời. Em cũng tin, kiếp sau chúng mình vẫn sẽ gặp lại nhau, để làm gì? để em còn đòi lại những lời hứa ngày nào, để em còn đòi lại niềm đam mê một thời vì anh mà bỏ dở?. Anh giữ gìn sức khỏe, kiếp sau, em sẽ hành hạ anh nhiều. Anh nghe.
Tạm biệt anh. Em không ích kỷ giữ anh lại cho riêng mình nữa. Ở nơi xa ấy, chắc có người cần anh, em sẽ để cho anh đi. Ở nơi đây, em cũng không hoài niệm về ngày xưa nữa. Em sẽ để cho lịch sử của hai đứa mình lại sang trang. Chỉ tiếc rằng ở trang mới không còn có hình bóng của đối phương - nhưng nó sẽ là hiện hữu trong tim của mỗi người.
Hoa nở hoa tàn
Cuộc đời hợp tan/.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.