Chuyển đến nội dung chính

Mưa...


Cơn mưa đến lúc nào Khuê cũng không hay. Đến nỗi khi cảm nhận được cái lạnh len lỏi vào từng thớ da thớ thịt Khuê mới bừng tỉnh giữa những suy nghĩ của những ngày xa. Mặc cho cơn mưa nặng hạt, cô vẫn cứ bước đi.
Về đến nhà lúc hàng  xóm tắt đèn đi ngủ. Bên tách cà phê lạnh dần, bên tuyển tập những cuốn sách về cuộc sống. Dòng chữ dần dần hiện lên sau mỗi lần lách cách của bàn phím. Cô viết, viết cho chính mình và cho chính những lỗi hẹn của Sài Thành.
Cô có một vẻ mặt khó gần nếu như không muốn nói là lạnh tanh. Nhìn đời với ánh mắt vô cảm. Nhưng, sâu thẳm bên trong cô có một trái tim nồng ấm lạ kỳ.


Ngày...
Hôm nay trên đường làm về, gặp hai cụ già. Cụ ông nắm tay cụ bà, không biết các cụ nói gì chỉ biết trên gương mặt các cụ hiện lên nét rạng ngời của hạnh phúc. Người ta đẹp, đẹp khi càng lớn tuổi. Bởi trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời họ vẫn bình lặng nắm tay nhau đi đến cuối phần đời còn lại. Vẻ đẹp của thời gian in hình lên những vết chân chim, vẻ đẹp của lòng người in vào trong tâm khảm của những người đến sau và trường tồn mãi mãi.
Cuộc sống luôn là một vòng quay nghiệt ngã, chỉ cần một chút lơ là, một phút mất bình tĩnh là có thể sẽ trở về số không tròn trĩnh. Nghĩ về cụ ông cụ bà chiều nay lại cảm thương cho đứa bé lên năm mà mình gặp ở công ty. Có lẽ vì bé chưa định hình được nỗi buồn mà vô hình chung bố mẹ bé đã vội vàng khoác lên người bé nên những câu trả lời hết sức là ngô nghê cũng khiến tim ta thắt lại:
“ con ở với ba, con không ở với mẹ, mẹ con có em bé rồi....”
Nhìn nụ cười hồn nhiên của bé, nhìn bé chơi đùa với lũ bạn. Sự ích kỷ của con người đôi khi khiến con trẻ phải chịu thiệt thòi, không được sống trong đủ đầy tình thương của ba mẹ, lớn lên rồi nó có mặc cảm với bạn bè không?. Nó có nhói lòng khi nhìn bạn bè xung quanh có ba mẹ đón về, đưa đi chơi, gia đình sum họp... còn nó, chỉ có mỗi mình ba. Mỗi mình ba nó gồng gánh cuộc đời để nuôi nó lớn khôn, ba nó có sức để vừa là người mẹ, vừa là người ba hoàn hảo?.
Ủa, chị Khuê đang làm việc, chưa có ngủ sao?
Luồng suy nghĩ bị cắt đứt khi đôi bạn trẻ đi làm khuya về hỏi. Khuê cười, vẫn là chị đang dở bài. Cố làm cho xong rồi đi ngủ.
Đôi bạn trẻ cạnh nhà làm gián đoạn đi dòng suy nghĩ. Vì cuộc sống sẽ có những tác động không mong muốn  sẽ làm cho bỏ ngõ nhiều điều. Hạnh phúc hiện hữu khi biết sẽ chia. Gam màu của yêu khác với những màu sắc của hôn nhân. Hôn nhân không là bầu trời bão giông, cũng không là ánh mình minh, mà là đồng điệu của con tim. Hiểu để có thể cùng nhau đi đến cuối đời, hiểu để khi tuổi xế chiều cả hai có thể nắm tay nhau đi giữa công viên như cụ già ban chiều, ngồi hàn huyên về quá khứ, rồi hạnh phúc mãn nguyện.
Ngước nhìn đồng hồ. Hai giờ sáng, cơn mưa vẫn cứ nặng hạt ngoài khe cửa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.