Hà Nội chuyển mình vào sắc thu, cái lạnh se se khiến tim người thổn thức. Thu sang, nhẹ nhàng và uyển chuyển, kín đáo nhưng cũng e dè.
Có nhiều khi đi trên cũng nỗi nhớ, sắc thu chuyển sang màu đỏ ối để biết là đông sắp về, thu nhớ đông, thu xào xạc lá vàng rơi, thu nhớ đông, thu làm cho khí trời nhẹ nhàng hơn, không dữ như mùa hè để đón một đông giá lạnh, một đông yêu thương.
Thu cố gắng ươm mình, cố gắng giành những nhựa sống để ấp ủ cho mùa đông. Và rồi, xuân nó sẽ đâm chồi, xuân nó sẽ tự mình mang thêm một sự sống mới, tự mình vươn cao và xa hơn nữa trên bầu trời tự do.
Thu đến và thu đi, nhẹ nhàng, cái nhẹ nhàng làm tim người thổn thức, ta không luân chuyển được dòng thời gian mà nó hòa quyện giữa thu sang đông... bởi, nó không dữ dội như sông Đà, nó không oằn mình thương nhớ như những lá cây.
Sáng tỉnh dậy, à thì ra thu đã qua, thu mơn trớn, thu yêu thương đã bước đi để cho ta một cái lạnh đầu mùa. Cái lạnh tái tê của ngày đông bỡ ngỡ, cái lạnh làm rạc người những cụ già đơn côi, làm run rẩy làn môi bé bỏng của em thơ. Và, làm ai đó thấy lạnh lòng mỗi lần nhớ đến người thương.
Ngày ấy, một mình ta lang thang trên con đường dài, trải nỗi nhớ theo những cánh cò bay xa, ta cười, không gắng gượng, không lo toan, một nụ cười bình yên đến lạ.
Ngày ấy, ta rảo bước trên những con đường làng quen thuộc, tiếng chim kêu, tiếng trẻ em no đùa, tiếng nhà thờ vang lên mỗi độ chiều về khiến lòng ta bâng khuâng, phải chăng, chẳng nơi nào thanh bình bằng nơi ta đã lớn lên.
Ngày ấy, thu về, hương cốm mới lan tỏa cả một vùng quê, nhâm nhi cốc nước chè, nhai thật chậm cốm mới, cảm nhận vị ngọt, bùi của những hạt cốm trắng trong.
Ta lớn lên trong những khúc nhạc du dương của đồng quê, ta yêu những cánh đồng xanh trải dài bất tận, yêu những vựa lúa, nương ngô, những câu hò mà mẹ hát... tất cả đã thấm đượm trong hồn ta, tạo cho ta những đam mê, cháy bỏng, để mà nhớ mà thương.
Ta không còn là của ngày xưa, không còn một thời trẻ dại, ta lớn lên cùng năm tháng, cùng mỗi độ thu về thu qua.
Ta- một cái ta nhỏ bé giữa dòng đời hối hả, một cái ta riêng, rất riêng mà không thể xen lẫn vào ai.
Ta nhớ, nhớ một thời đã qua, một thời đang đến.
Có những chông chênh nào có được hóa giải không?
Có những yêu thương nào có được trở về không?
Có những giọt nước mắt nào có ngừng lăn dài trên khóe mi và đọng lại là niềm hạnh phúc không?
Có đấy, chính ta ta, ta là chủ của những cung bậc cảm xúc-chính ta mới lí giải được và mới biến được những giọt nước mắt thành nụ cười hạnh phúc, mới gỡ rối được tơ lòng.
Nhận xét
Đăng nhận xét