Chuyển đến nội dung chính

Miền Trung máu chảy ruột mềm

Đây là lần thứ n tôi nghe bài hát này, xem video này... nhưng cảm xúc của tôi vẫn như ngày đầu vậy, có một chút gì đó xót xa, nhớ thương, đau lòng.
Tôi sinh ra và lớn lên ở quê nghèo miền Trung, chứng kiến cảnh thiên nhiên tàn khốc với quê thôi, những cơn bão qua, những cơn lũ đến cướp mất đi sinh mạng người miền trung, cướp đi của cải mà một năm hoặc có thể một đời họ tích cóp... chỉ trong nháy mắt thôi, tất cả được ra lòng biển, chỉ trong nháy mắt thôi, tất cả trở nên trắng tay.
Tôi khóc, thương những em nhỏ miền trung vượt lũ đến trường. Chỉ vì muốn kiếm con chữ, muốn thoát khỏi cảnh đói nghèo mà các em vượt qua biết bao nhiêu là gian nguy, vất vả. Những ngày mưa xối xả, nước ngược dòng, những cái lạnh cắt da cắt thịt nhưng cũng không làm chùn ý chí của các em.
Miền Trung ơi, nghèo đói là thế, thiên nhiên khắc nghiệt là thế....nhưng ý chí của người miền Trung không vì thế là lụy tàn.
Nhìn quê nhà qua các trang báo sau cơn bão số 10, lòng tôi thắt lại... đau, bão ơi sao người vô tình thế? tại sao, tại sao, tại sao? người dân quê tôi có tội tình gì đâu? sao mà luôn phải oằn mình ghánh chịu những cơn giận dữ của thiên nhiên vậy.
Nhớ những cơn bão đã qua, nhớ cả những tấm lòng nhân ái khắp nơi đã gửi tới miền Trung. Cảm ơn những tấm lòng vàng luôn hướng về miền trung.
Tôi đang khóc nhìn anh em mình chìm trong đau khổ...
Miền Trung quê mẹ ơi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.