Tôi sinh ra và lớn lên ở quê nghèo miền Trung, chứng kiến cảnh thiên nhiên tàn khốc với quê thôi, những cơn bão qua, những cơn lũ đến cướp mất đi sinh mạng người miền trung, cướp đi của cải mà một năm hoặc có thể một đời họ tích cóp... chỉ trong nháy mắt thôi, tất cả được ra lòng biển, chỉ trong nháy mắt thôi, tất cả trở nên trắng tay.
Tôi khóc, thương những em nhỏ miền trung vượt lũ đến trường. Chỉ vì muốn kiếm con chữ, muốn thoát khỏi cảnh đói nghèo mà các em vượt qua biết bao nhiêu là gian nguy, vất vả. Những ngày mưa xối xả, nước ngược dòng, những cái lạnh cắt da cắt thịt nhưng cũng không làm chùn ý chí của các em.
Miền Trung ơi, nghèo đói là thế, thiên nhiên khắc nghiệt là thế....nhưng ý chí của người miền Trung không vì thế là lụy tàn.
Nhìn quê nhà qua các trang báo sau cơn bão số 10, lòng tôi thắt lại... đau, bão ơi sao người vô tình thế? tại sao, tại sao, tại sao? người dân quê tôi có tội tình gì đâu? sao mà luôn phải oằn mình ghánh chịu những cơn giận dữ của thiên nhiên vậy.
Nhớ những cơn bão đã qua, nhớ cả những tấm lòng nhân ái khắp nơi đã gửi tới miền Trung. Cảm ơn những tấm lòng vàng luôn hướng về miền trung.
Tôi đang khóc nhìn anh em mình chìm trong đau khổ...
Miền Trung quê mẹ ơi.
Nhận xét
Đăng nhận xét