Chuyển đến nội dung chính

Này con, Người là một huyền thoại


Này con, vị cha già của dân tộc, vị tướng tài ba của dân tộc là đây- Người là một huyền thoại của dân tộc Việt Nam- Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
 Này con, con biết không, Người đã sống một cuộc sống nhân sinh, một khí phách hiên ngang, một tầm nhìn chiến lược… và, cho đến giờ phút cuối của cuộc đời, Người vẫn giữ vững được phong thái và tinh thần của mình. Dũng cảm, quả quyết, ngang tàng nhưng cũng rất dung dị trong đời thường.
Này con, con sinh ra trong thời bình, sinh ra trong bối cảnh nước nhà êm ấm, không có đau thương của chiến tranh, vết thương chiến tranh ngày nào cũng đã dần dần tàn phai theo thời gian, chỉ có kí ức của những người lính thì vẫn còn sống mãi. Nhưng, ta vẫn muốn con nhớ mãi những lịch sử hào hùng của dân tộc, nhớ những anh hùng ngã xuống để tô thắm thêm cho đất mẹ, nhớ những trận đánh oai hùng của dân tộc ta để từ đó con biết yêu và quý thêm mảnh đất mà con được sinh ra, tự hào hai tiếng Việt Nam.
Này con, con có thể làm những việc mà con thích, con có thể ngồi đọc truyện tranh, lướt internet trong thời gian rảnh rỗi nhưng con không thể quên đi lịch sử của dân tộc mình, con không thể quên đi quá khứ oai hùng và nhiều thương đau của dân tộc mình. Bởi, có quá khứ mới có hiện tại, tương lai… ta muốn con nhớ, để con biết trân trọng thêm cuộc sống này.
Này con, trên đất nước này có mười vị tướng tài ba, mười vị tướng ấy chia đều cho mỗi giai đoạn lịch sử của thế giới. Và, nước ta, đại tướng Võ Nguyên Giáp là một trong mười vị tướng đó- là một vị tướng tài ba của thời kì hiện đại.

Này con, nhìn kìa, đây là hình ảnh của Người- một bức ảnh mà khiến ta nhiều thổn thức nhất. Có 2 người đàn ông đang ngồi suy tư, tĩnh lặng, nhìn xuống dưới. Ồ, không, phải là 3 người tĩnh lặng chứ, đó là chai rượu rượu nữa… cả ba không thốt nên lời nhưng có lẽ đã hiểu về nhau tất cả. Chắc con có thể biết đó là đại tướng kính yêu của chúng ta, nhưng ta sẽ rất vui khi con hỏi ta người ngồi một bên đại tướng là ai? Người này, chắc hẳn con và nhiều người sẽ không biết. Không biết, con có thể hỏi, con không phải ngượng ngùng khi con không biết, mà con chỉ ngượng khi mà con không biết nhưng cũng không dám hỏi mà thôi. Người ngồi bên phải vị tướng kính yêu của chúng ta, là nhạc sĩ Văn Cao con ạ
Này con, Người sinh ra ở mảnh đất nghèo Lệ Thủy – Quảng Bình, một vùng đất quanh năm oằn mình ghánh chịu những cơn giận dữ của thiên nhiên. Mùa hè, nắng khô rạc những hàng phi lao, gió lào thổi làm thiệt hại hoa màu, cây cỏ…Mùa thu, lại phải chịu những cơn bão đổ vào, chịu những trận lũ càn, lũ quét. Bao nhiêu gia sản người dân làm trong một năm cũng bị cuốn ra biển Đông, và những con người vắn số cũng về với biển mẹ trong những trận cuồng phong. Dù nghèo là thế, nhưng mảnh đất đây là mảnh đất địa linh nhân kiệt, nơi đây sản sinh biết bao nhiêu người con ưu tú cho dân tộc, đất nước như Nguyễn Hữu Cảnh, Ngô Đình Khả, Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu... . Có lẽ, trong bùn luôn mọc lên những bông hoa sen thơm ngát, hút những tinh túy của đất mẹ để tỏa hương cho đời.
Này con, chắc con không biết được rằng Người là một giáo viên dạy sử, người tường tận với lịch sử Việt Nam, có lẽ thế nên trải qua những cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ Người đã tiên đoán được sứ mệnh của dân tộc Việt. Người là một trong những học trò xuất sắc của Hồ Chí Minh.
Này con, giây phút cuối cùng của Người, Người vẫn hướng về quê hương, bài hát: Quảng Bình quê ta ơi được phát ra từ chiếc điện thoại của các y bác sỹ để cho Người nghe… người ra đi, nhẹ nhàng, thanh thản, tựa như một cảnh hồng để lại bao nhiêu nước mắt cho nhân dân.
Này con, dân từ khắp nơi về số nhà 30 Hoàng Diệu để viếng Người trong cái nắng thu trời Hà Nội. Không ai bảo ai, dân sắp hàng dài chờ tới lượt mình, chưa bao giờ dân đông như thế mà không gây ách tắc giao thông.
Này con, những người lính năm xưa, những người đồng đội của đại tướng sắp hàng dài để được viếng Người. Họ ôn lại những kỉ niệm đẹp ngày xưa, nhớ lại những quá khư hào hùng của dân tộc… họ kể, lạc cả giọng đi nhưng vẫn còn chưa hết những câu chuyện về Người. Có lẽ, hôm nay họ được gặp lại nhau, thế cũng đã đủ may mắn lắm rồi, không biết ngày mai rồi họ sẽ ra sao.
Này con, chưa bao giờ mà nghĩa tình người dân lại đong đầy như thế, con biết không, cho dù đó chỉ là hành động nhỏ thôi nhưng cũng ấm áp vô cùng. Những chiếc bánh mì miễn phí, những cốc nước miễn phí của người dân xung quanh dành cho khách đi viếng Người cũng là tan chảy bao con tim.
Này con, đó vẫn còn có những em bé lớp lá lớp chồi sắp xếp hàng ngay ngắn theo cô giáo để đến viếng Người, các bé lặng lẽ, ngoan ngoãn theo lời hướng dẫn của cô cũng làm xao lòng biết bao nhiêu người ở đấy.
Con nhìn kìa, những anh chị thanh niên tình nguyện đứng quạt cho người đến viếng đỡ mệt, tình thương nối tiếp tình thương.
Nhiều lắm, những hình ảnh mà không thể nào quên
Này con, dân không bao giờ thờ nhầm Người, dân đã yêu ai thì người đó phải là vĩ nhân của dân tộc và nhân loại.
Này con, Người an giấc ngàn thu ở Vũng Áng- Quảng Bình quê hương của Người. Người nằm đó, làm bạn với hàng phi lao reo trong gió, làm bạn với chim muông và sóng biển vỗ về. Người vẫn ở đấy chứ, ở trong lòng chúng ta và tất cả mọi người.

Hoa Trong Bão.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.