Chuyển đến nội dung chính

Tuổi thơ dữ dội



Nó sống một cuộc sống tự lập, thích một mình đi dưới hoàng hôn đổ về, thích được một mình ngắm sao dưới bầu trời lộng gió. Nó hơi lập dị, nhưng không vì thế nó làm mờ đi giá trị bản ngã của mình. Chưa bao giờ nó đòi hỏi quá nhiều ở mọi người về bất cái gì, hay chưa bao giờ nó than vãn về vấn đề gì. Những lúc buồn, nó cười rất nhiều, nó cười để che đi những giọt nước mắt, ai cũng nghĩ rằng nó mạnh mẽ, nó kiên cường nhưng có ai biết được rằng đó là cái vỏ bọc mà chính nó tạo ra cho mình, nó cũng yếu đuối như bao người khác lắm chứ, nhưng có điều nước mắt của nó đã cạn khô, luôn ráo hoảnh kể từ cái ngày mà mẹ nó bỏ nó mà đi rồi đến anh, người mà nó yêu hơn chính mạng sống của chính mình

Sinh ra trong một gia đình nghèo, và lớn lên trong sự đầy rẫy của những lời miệt thị, cay nghiệt từ người gì ghẻ. Nó đã phải nghỉ học để ở nhà trông em, làm việc, hay nói cách khác đúng hơn là mẹ kế nó không cho nó đến trường... nó cay cú cho cuộc đời nó, nó hận đời, sao lại sinh thành nó trên đời để nó phải chịu tận cùng của nỗi đau.
Lên 5 tuổi, mẹ nó đã từ bỏ nó đi qua một cơn bão bệnh... cái tuổi mà nó cũng chẳng suy nghĩ được nhiều, chẳng biết được mất mát là thế nào, nó vẫn đinh ninh là mẹ đi làm xa, tết sẽ về, mẹ sẽ mua cho nó đồ mới, sẽ cùng nó ngồi ngoài sân ngắm trăng và mỗi buổi tối và kho tàng cổ tích đầy ắp của mẹ sẽ không bao giờ thiếu những câu chuyện li kì.
Từ ngày mẹ đi, cha nó buồn hơn hẳn, nó thấy cha không còn cười nhiều như trước kia, mỗi lần ngồi một mình cha nó toàn lau nước mắt, nó sợ cha nó bệnh, sợ cha nó buồn vì nhớ mẹ, nên những lúc như thế, nó cũng ngồi bên cha... hai cha con không nói gì, cha nó chỉ biết ôm nó vào lòng mà khóc.
-Sao cha khóc, cha nhớ mẹ à?
-Không phải, cha bị đau mắt nên nước mắt rơi ra thôi.
-Thế con lau nước mắt cho cha?
Cứ mỗi lần nước mắt cha rơi, nó lại là người lau đi những giọt nước mắt ấy... nó không khóc, bởi mẹ nó bảo, con gái mà khóc xấu lắm, chẳng ai yêu.
Mỗi buổi trưa hè, nó cùng bọn trẻ con hàng xóm vẫn đi chơi bi, chơi cù...là con gái nhưng nó không thích những con búp bê xinh xắn, không thích may vá như những đứa trẻ vẫn thường làm, mà nó chỉ thích chơi với bọn con trai, những lần đánh trận giả, những trận thua bi hay những lần đuổi nhau í ới dưới cánh đồng làm nó thích thú vô cùng.
Cha nó, người đàn ông trầm tính, nhưng cuộc sống nội tâm lại tình cảm vô cùng, từ ngày mẹ nó mất, thế là cha nó phải chịu cảnh gà trống nuôi con, cuộc sống bươn chải để mưu sinh khiến cho cha nó ngày càng hốc hác... đã già hơn so với cái tuổi 30, cái tuổi mà phải chịu nhiều cay đắng của cuộc đời.
- Cha ơi, mẹ chết rồi phải không cha?
Nó chạy thình thịch từ ngoài vào, vừa gặp cha nó đã hỏi, hơi thở vẫn đang còn hổn hển, nó vẫn không muốn tin đó là sự thật.
- Có phải thể không cha? sao bạn con ai cũng nói thế?mẹ sẽ không trở về nữa phải không?
Nó không khóc.
- Ừ, mẹ con chết rồi, giờ chỉ còn có mỗi mình cha và con thôi.
Cha nó ôm nó vào lòng, nước mắt nó rơi, đây là lần đầu tiên kể từ ngày mà mẹ nó bảo con gái không được khóc...
-Mẹ giờ là mẹ của trời mây, nhưng mẹ vẫn mãi sống trong lòng con
Nó ngước mắt lên nhìn trời, mẹ nó đang ở trên kia, mẹ nó sống với các thiên thần, những thiên thần mà trong truyện cổ tích hằng đêm mẹ vẫn thường kể.
Buổi tối, nó không còn đi chơi với lũ bạn xóm nghèo mà nó ở nhà với cha nó, cha dẫn nó ra ngoài sân... mẹ nói trăng rằm là trăng sáng nhất, trăng 16 là trăng đẹp nhất. Hôm nay 16, trăng đẹp thật, nó tròn vành vạnh, ánh sáng mờ ảo tạo cho nó một cảm giác thích thú... cha nó lại kể cho nó về chị Hằng, về chú Cuội. Và mẹ nó sẽ ở với chị Hằng, sẽ nhìn xuống trần gian vào những đêm trăng sáng, lúc ấy nó sẽ cùng cha ra sân đón trăng để mẹ nó có thể thấy hai cha con, nó sẽ vẫy tay với mẹ... nó yêu trăng cũng bắt đầu từ đó, trong trăng có mẹ, trong nó và cha nó có mẹ-có trăng... nó cười, nụ cười hồn nhiên thánh thiện vô cùng.
-Mẹ sẽ không bỏ mình cha nhỉ?
-Ừ, mẹ không bỏ con và cha.
Sáng sớm, nó ở nhà, nó cũng chẳng buồn chơi với mấy đứa bạn hàng xóm, cha nó đi làm... nó hái rau trong vườn, rất khó và rất lâu, những cây rau muống già cỗi vì không được bón đạm làm nó khổ sở thế nào nhưng nó vẫn thích, vì mẹ ở trên trời xanh nhìn xuống, mẹ sẽ thấy nó ngoan, nó biết đỡ đần cha...mẹ sẽ cười với nó.
Rồi nó lại đi nhặt những cành khô rơi trong vườn, vừa làm nó vừa hát...bài hát chẳng rõ đầu và cuối, bài hát mà nó hát nhẩm được của những đứa bạn. Củi khô làm tay nó trầy xước, nó đau, nhưng mà nó không khóc... nó không yếu đuối.
Nó ngồi trước bàn thờ mẹ, nó kể cho mẹ nghe những việc mà nó làm:
- Mẹ ạ, hôm nay con vừa hái rau cho cha đấy, rồi con còn nhặt củi khô ở trong vườn nữa đấy... củi làm xước tay con rồi mẹ ạ, nhưng không sao, mẹ vẫn thấy con cười chứ...con ngoan không mẹ? à, mà con hát cho mẹ nghe, hôm qua con học nhẩm được bài hát của mấy đứa bạn đấy... mẹ nghe con hát có hay không?
__________________
Cha nó đứng đó.
Nó thấy cha
-Cha đi làm về rồi à, vui quá, lúc nãy con hát cho mẹ nghe đấy cha à, cha có nghe con hát cho mẹ không, con hát hay đấy chứ.
Nó vẫn vậy, vần hồn nhiên theo cái tuổi của nó, nó đâu lớn để hiểu được rằng chính nó làm như vậy lại khiến tim cha nó quặn đau, thắt lại.
-Cha đi nấu cơm, con chơi một mình nhé
-Con sẽ giúp cha, vì con muốn mẹ vui.
Nó ngồi nhặt rau với cha, nó nhìn cha, cười. Cha nhìn nó âu yếm, con gái lớn thật rồi, biết thương cha vất vả, muốn mẹ luôn vui lòng, cha tự hào về nó.
Bữa cơm đạm bạc chỉ có canh với cà, hôm nay lại thêm phần sang trọng hơn vì cha nó mua thêm mấy con cá...nó vui lắm, nó vui không những hôm nay có thức ăn ngon hơn mà hôm nay nó còn giúp được cha nó nữa.
Ngày tháng cứ trôi qua, nó bước vào lớp 2, nó muốn có mẹ, nó muốn được như chúng bạn... nó thèm có mẹ biết chừng nào, mỗi lần thấy chúng bạn đi cùng mẹ nó lại chạnh lòng, nó cũng có mẹ, mẹ ở nơi cao xa ấy, nhưng nó muốn nắm lấy bàn tay mẹ, muốn mẹ khen nó mỗi lần được điểm 9, điểm 10 như chúng bạn... nó hạnh phúc, nó có cha, nhưng cha lại đi làm tối ngày, mặc dù đêm nào cha nó cũng ngồi bên cạnh nó chờ nó học bài xong mới ngủ...nhưng nó vẫn muốn có mẹ, mẹ sẽ dạy nó bao nhiêu điều về con gái mà cha nó không biết.
Hôm nay lại tối 16, nhưng những đám mây kia che đi ánh trăng của nó và cha nó...nó im lặng, mẹ sẽ vén màn mây nhìn xuống nó và cha...nó ngoan, nó học giỏi, mẹ chắc hãnh diện về nó lắm.
Cha nó trầm ngâm, gò má hốc hác thỉnh thoảng lại thở dài, có điều gì muốn nói với nó nhưng đang còn lưỡng lự nhưng nó không hề nhận ra được là gì.
-Con à, con có muốn có mẹ không?
-Con vẫn có mẹ mà.
-Mẹ ở đây là gì ghẻ, người không sinh ra con, nhưng ở với con, nuôi con đó.
-Con muốn có mẹ, nhưng con sợ gì ghẻ lắm, dì ghẻ ngoài đời có tàn độc như trong truyện cổ tích không cha?
-Tùy vào đức tính mỗi người con à, không hẳn gì ghẻ đã là xấu, cũng có người tốt mà con.
-Vậy cha sẽ lấy vợ, và con sẽ có mẹ hả?
-Nếu con không thích thì thôi, cha sẽ không lấy, cha sẽ ở với con
Nó im lặng, nó không biết được cảnh gà trống nuôi con vất vả thế nào, nó không biết được rằng trong mỗi gia đình dù gì thì cũng nên có người phụ nữ, cho dù người ấy có xấu đến mức nào, vì ít nhất người phụ nữ sẽ giúp cho người đàn ông an tâm đi lập nghiệp, người mẹ ấy sẽ lo cho nó thay cha và mẹ nó, thì ra, cha nó muốn đi xa, đi một vùng đất mới với hi vọng sẽ thay đổi được cuộc đời nghèo khó, sẽ không phải để cho nó phải khổ.
Thế rồi, khao khát có mẹ của nó cũng đã chiến thắng được nỗi sợ vô định hình về người gì ghẻ mà nó tự nghĩ ra. Ngày mà cha nó dẫn về một người đàn bà là ngày mà nó có thêm mẹ, mẹ hai-gì ghẻ, bà ta nhìn nó với một ánh mắt trìu mến, ánh mắt mà như cha nó nhìn nó vậy, đứa con của bà ta, là một đứa bé trạc tuổi nó, người xanh xao, đứng bèn lẽn sau lưng người đàn bà, không khí nhà im lặng vô cùng. Cha gọi nó đến gần bên cha rồi:
-Cô ấy giờ đây sẽ là mẹ con, còn em trai này sẽ là em con, con giờ có thêm mẹ và em, gia đình mình giờ đây không phải hai người nữa mà là bốn người.
Nó im lặng, nó cũng chẳng biết nói gì, chỉ đôi lúc dám nhìn lén người mà nó gọi là mẹ và em trai của nó.
Bữa cơm hôm đó thật là bữa cơm mà chưa từng mơ của nó, từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên trong đời mà trong bữa cơm ấy lại có thịt và cá, cha nó cười và nói nhiều hơn mọi khi trong khi đó nó vẫn chưa tránh khỏi thẹn thùng. Mẹ của nó thỉnh thoảng nhìn nó, bữa cơm mẹ nó nấu thật ngon, no bụng rồi mà nó vẫn cứ thèm ăn trong khi thằng em trai của nó lại cứ ngồi bám lấy mẹ không dám ăn.
Nó phụ mẹ nó rửa bát.Thế là nó lại có mẹ rồi, mẹ nó sẽ dạy cho nó may vá thêu thùa, cứ mỗi buổi sáng đi học, mẹ sẽ búi tóc cho nó, mỗi lần học về, mẹ sẽ khen nó vì được điểm cao. Rồi, nó sẽ chỉ cho em nó học, nhất định em nó sẽ học giỏi được như nó, mỗi buổi tối, hai chị em nó sẽ ngắm trăng, nó sẽ kể cho em nó nghe về người mẹ trời mây mà ngày đêm nó vẫn nhưng nhớ. Chỉ nghĩ đến chừng ấy thôi, nó cũng đủ vui rồi, nó nhìn mẹ, nó cười, mẹ nó cũng cười, dường như khoảng cách giữa mẹ nó và nó bây giờ đã không còn là gì nữa, nó đã bị xoa nhòa bởi một nụ cười.

Từ ngày có thêm mẹ, cha nó dường như ít quan tâm nó hơn, cứ sáng là bắt đầu đi, đến tối mới về. Nó không trách cha, chắc là nhà có thêm hai miệng ăn nữa nên cha nó phải lao động nhiều hơn. Nó chỉ thấy thương cha, một tình thương vô bờ bến…đôi lúc, ngồi nhìn cha nó suy tư, nó muốn lại gần cha, nhưng sao có một cảm giác gì đó khiến nó không thể lại gần, cha mệt mỏi.
Nó rất thương thằng em trai, em trai nó không được đi học,không được đến trường, một chữ bẻ đôi cũng không biết… nó bày em nó học, em nó tối dạ, nhưng không vì thế mà nó trách em, nó còn thương em nhiều hơn.
Mẹ nó, nó càng muốn gần thì lại càng rời xa thì phải, bà lẳng lặng cả ngày nếu như không có cha, bà sẵn sàng chửi nó nếu nó có làm sai việc gì, lúc nào bà cũng đay nghiến: không có mẹ, thì cha cũng không dạy cho mày à. Nó có phải là không có mẹ đâu, nó vẫn có mẹ chứ, nhưng trời mây đã cướp đi mẹ nó khỏi bàn tay nó chứ… nó thở dài, nó không khóc, mẹ không muốn nó khóc.
Rồi cái tin tàn khốc nhất cũng đến với nó, cha nó quyết định đi làm ăn xa, thế là ngôi nhà này chì con nó, mẹ nó và em trai nó… ánh mắt nó nhìn cha vô hồn, nó chẳng nghĩ được gì khác hơn ngoài việc mình sẽ phải sống với đau khổ. Cha nó ôm nó vào lòng, thủ thỉ, nước mắt cha rơi, đã lâu rồi nó không thấy nước mắt cha, cha nó khóc, cha cũng có muốn xa nó đâu, nhưng chỉ vì cái nghèo, cái đói mà cha nó phải đi tha phương với hi vọng rằng là cuộc sống của mẹ con nó sẽ khấm khá hơn.
Cha nó ra đi, nó cười, nó ôm cha nó, cái ôm thật chặt. Cha nó biết nó buồn lắm nhưng nó không muốn cha nó khóc nên phải mạnh mẽ như thế.
-Cha đi làm ăn xa, nhớ giữ gìn sức khỏe.
Cắn chặt môi để không phải bật ra tiếng nấc, thằng em lại cầm tay nó, cả ba người đứng vẫy tay chào cha nó cho đến khi hình bóng cha nó mất hút ở cuối rặng cây.
Cuối năm, nó được học giỏi, nó vui lắm, mẹ kế nó cũng vui, đây là lần thứ 2 nó thấy mẹ kế nó cười với nó trìu mến như thế sau ngày cưới. Hạnh phúc của nó vỡ òa, đứng trước di ảnh mẹ nó, nó khoe với mẹ nó thành tích trong học tập, nó cười và mẹ nó cũng cười. Chắc ở phương xa ấy, cha nó nếu biết tin cũng vui lắm đây, nếu mà cha nó ở nhà nhỉ?
Vụ mùa bị mất trắng, lúa mất đường lúa, khoai mất đường khoai… cái đói lại cận kề trước mắt… nó phải lam lũ hơn, những lúc giữa trưa yên ắng nó cùng với em trai đi nhặt những cái chai nhựa về để đi bán, dưới cái nắng hè gay gắt, hình hài hai đứa con nít bé nhỏ xem lẫn vào nhau.
Em nó bị ngã, bị trẹo chân, nó cõng em về nhà… mẹ kế đánh nó.
Nó không thương em nó ư?
Lần đầu tiên trong đời nó bị người khác đánh, trận đòn làm cho nó đau nhức khắp người… nhưng nó không khóc. Mẹ kế thấy nó chai san như thế lại càng tức hơn, đay nghiến dằn vặt nó kể cả trong những bữa ăn.
Nó phải làm những công việc nặng nhọc, trong lúc đó, em nó thì lại được ngồi chơi, mỗi lúc mà thấy em nó giúp ó việc gì, là y như rằng mẹ kế sẽ kiếm chuyện và hành hạ nó.
Đầu năm học, mẹ kế không cho nó đi học, mẹ đưa nước mắt ra nói với nó:
-Mùa qua mất mùa, giờ không lo đủ bữa cơm ba ngày thì làm sao mà có tiền cho con đi học.
-Mẹ cứ cho con đi học đi, con sẽ kiếm tiền, ngày nghỉ con sẽ đi làm thêm, mẹ đừng bắt con bỏ học
-Mày còn bé như thế thì ai thuê mày, mày ở nhà nuôi gà, trồng rau rồi đưa đi chợ bán, con gái học nhiều cũng chẳng để làm gì.
Nó khắc sâu vào trong tim ba chữ: Hận mẹ kế.
Nếu mẹ nó mà còn sống, chắc hẳn mẹ nó sẽ không bắt nó bỏ học đâu, nếu mẹ nó còn sống, chắc nó sẽ không bao giờ bị những trận đòn oan uổng.
Sáng sớm, mẹ kế làm rau cho nó đi chợ bán, em trai nó đi theo. Hai chị em ngồi từ lúc sáng sớm đến trời đứng bóng mới chịu về, cuộc sống đã tôi luyện cho nó được cách bán hàng giỏi, làm thế nào để khách người ta mua rau của mình nhiều hơn… mẹ kế nó rất hài lòng những ngày mà nó làm tròn trách nhiệm bán hết hàng, còn những ngày trời mưa tầm tã không bán được rằng thì ngày đó là ngày kinh khủng của nó, nó lại bị xỉa xói.
Đã lâu rồi, nó không còn thời gian để ngồi ngắm trăng vào mỗi đêm rằm, hay 16… không biết ở nơi xa, cha nó có nhớ đến những ngày cùng nó ngồi ngắm trăng…và ở trên cao xa kia, là mẹ nó. Nhưng trong lòng nó, nó vẫn yêu trăng, yêu mẹ.
18 tuổi, nó lên thành phố xin vào công ty may mặc Đông Á, nó gặp anh.
Anh hơn nó 2 tuổi, cũng là người miền trung, tính anh hay nói, hay cười…nó yêu anh, ở cái điểm hài hước, dùng con mắt biết nói chuyện để mua vui cho mọi người. Anh cũng yêu nó, anh yêu nó bởi nó sống có tình cảm, biết giúp đỡ người khác mỗi khi cần… và anh còn yêu nó, bởi lẽ cả anh và nó cùng có sở thích ngắm trăng… tình yêu của anh và nó cũng bắt đầu nảy nở từ những đêm trăng đẹp, cả hai người ngắm trăng, chạy theo những lối suy tư của riêng mình.
Anh chưa bao giờ thấy nó khóc khi nhắc đến tuổi thơ của mình, cho dù nhiều lần nó nghẹn lời…Sau mỗi câu chuyện, nó thở dài, rồi nó cười, ngước mắt nhìn trăng.
Nó rất thích nắm bàn tay anh, nó đi bộ cùng anh, cứ nắm bàn tay ấy mà chẳng nói một lời nào…nhưng với nó, như thế là quá đủ.
Anh kể cho nó về người mẹ hiền, nó ao ước được gặp mẹ anh, được sống với người đã sinh thành ra anh. Viễn cảnh về ngôi nhà hạnh phúc trong đó có cha, mẹ, anh và nó cũng không xa vời với nó. Rồi nó sẽ là người mẹ tốt.
Nó tự hào vì cha của nó, người đàn ông đã thay thế người phụ nữ dạy cho nó cách nên người, dạy cho nó cách yêu trăng, dạy cho nó phải mạnh mẽ để vượt qua biết bao bão tố của cuộc đời. 3 lần trong đời, nó thấy cha nó khóc... cha khóc không phải là cha yếu đuối, mà cha khóc là vì cha đã quá đau, quá mệt mỏi, cha bất lực, chông chênh giữa cuộc đời. Nó yêu cha, nhưng tình yêu ấy nó chưa bao giờ dám nói lên thành lời, và mãi mãi về sau lời nói ấy chắc cha nó sẽ không được nghe. Nó ân hận, nếu như mà ngày xưa, nó chẳng để cha nó đi tha phương cầu thực thì có lẽ cha nó sẽ không mất ở nơi rừng thiêng nước độc... 15 tuổi, đối mặt với sự ra đi của cha, nó chỉ biết nằm im lặng mấy ngày trời, không nói, đôi mắt lơ đễnh lại nhìn vào di ảnh mẹ đẻ nó, thế là cha đã về với nó thật rồi, cha đã bỏ nó trên thế gian để tìm về với mẹ. Thế là giờ trên bầu trời kia, cha nó sẽ rẽ những ánh mây bàng bạc cùng mẹ nó ngắm xuống trần gian nhìn đứa con gái bé bỏng của họ, ở bầu trời kia, cha sẽ chăm sóc mẹ... còn nó, ở thế giới này, nó cũng phải học cách tự chăm sóc bản thân mình.
Những lần cha nó về thăm nó, là những lần mà đầy ắp tiếng cười, nó có thêm bộ quần áo mới, thức ăn có thêm cá, thêm thịt. Không thế mà nó vui, mà nó vui vì hằng đêm cha nó vẫn ngồi ngắm trăng với nó, cha kể cho nó cảnh rừng núi hùng vĩ, nước suối trong mát, và những cô những chú công nhân tốt bụng, luôn giúp đỡ nhau trong những lúc bệnh tật, khó khăn.
Đã lâu rồi nó giờ mới có cái cảm giác được người khác yêu thương, nó hạnh phúc, nó như đứa trẻ con hồn nhiên và trong sáng, những lúc ấy những tưởng mọi đau khổ của nó đã tan biến như bong bóng xà phòng. 
Những tưởng từ khi gặp được anh, cuộc đời nó sẽ sang một trang mới, nơi mà chỉ có tình yêu ở lại, tận hưởng hạnh phúc chưa được bao lâu thì anh cũng rời xa nó trong một lần tai nạn, nó điêu đứng, nước mắt cứ thế mà rơi. 
Ngày nào, nó cũng đi qua những nơi mà anh với nó thường đi, nhìn lại thật kĩ những con đường quen thuộc, vẫn còn đó những hàng cây, vẫn còn đó những con đường quen thuộc, nhưng hình bóng anh giờ đây đã không còn... nó cay cú cho cuộc đời nó, sao lại sinh nó ra trên đời để nó phải chịu bao nhiêu là ngang trái, nó hận đời, nó có lỗi gì chăng mà sao đời nó lại gặp nhiều trái ngang như vậy.
Nó lao vào công việc, nó sợ thời gian rỗi sẽ khiến nó nhớ về anh, nó sẽ lại đau, nó làm việc như một con thiêu thân, đốt cháy hết mình mà không cần nghỉ ngơi... nhưng sự đời nào đâu có chiều theo lòng nó, nó không thể quên.
Nó không xinh, nhưng gương mặt nó có duyên, nhìn nó tạo cho con người ta cảm giác bình yên, nhưng cuộc đời nó chẳng yên bình chút nào, là số phận ư?
Người thầy giáo trẻ nhìn nó mỉm cười.
-Đứng một mình không buồn hả em?
- Anh mới đến xóm mình ở hả?
-Anh đến cũng được tuần rồi, thỉnh thoảng thấy em thường lên đây ngắm trăng, em làm bên nghệ thuật à?
-Đâu có anh, em là công nhân may bình thường thôi.
Nó cười, thì ra ngắm trăng, yêu trăng chỉ dành cho những người đam mê nghệ thuật. Tâm hôn nó thì có gì là nghệ thuật, nhưng kệ, trăng có mẹ, có cha và có người nó yêu, cho dù không phải là nghệ thuật, thì nó vẫn yêu

Nó quyết định mua thêm máy may để về kiếm thêm thu nhập cho bản thân, và hơn nữa, đó cũng là cách để nó quên đi đau buồn. Nhưng tiền dành dụm của nó bao lâu cũng chỉ đủ tiền để mua chiếc máy cũ thôi. 2 năm trời làm nghề may, đường may của nó cũng đã đến mức điêu luyện, chỉ cần nó cố gắng, thì nhất định sẽ được. 
Nó hay cười, nó cười nhiều kể từ cái ngày mà anh rời xa nó, không phải nó vô tâm, mà nó cười để che đi những giọt nước mắt chực trào trên má, nó cười vì nó không muốn bất kì ai nhìn nó đau khổ với một ánh mắt thương hại. Nó nghĩ thế.
Thầy giáo đi dạy cả ngày, chỉ buổi tối mới về phòng, nó cũng không thèm hỏi thầy dạy môn gì? trường nào? ở đâu? nhưng mỗi lần áo thầy đứt chỉ, nó vẫn sẵn sàng khâu họ thầy, giúp thầy lấy quần áo vào nhà mỗi lúc những cơn mưa đến bất chợt. Vì với nó, hàng xóm giúp nhau là việc bình thường.
Bí ẩn về cô gái trẻ càng khiến thầy giáo tò mò, cô cười, thường chuyển hướng chủ đề mỗi lúc thầy giáo hỏi về người thân hay người yêu, trái lại, cô hay quan tâm đến những đứa trẻ mà thầy dạy, mặc dù không biết chúng là ai, như thế nào nhưng được nghe mỗi câu chuyện mà thầy kể về những đứa học trò là khiến cô vui hẳn lên.
Trời nổi gió, những cơn mưa vội vã kéo đến, nước rơi trên mái tôn nghe lộp bộp, nó nhìn những hạt mưa, giơ tay đón những giọt nước rơi từ mái tôn xuống sân. Mát thật, mưa-buồn luôn đi với nhau, lòng nó mông lung, kí ức ngày xưa lại trở về.
-Sao em đứng thế?cẩn thận không ướt đấy.
Nó giật mình, thì ra nó đang suy tư, nở nụ cười nhẹ nhàng
-Anh đi giữa mưa về à, anh vào nhà thay quần áo mau không gì cảm lạnh đấy
-Ừ.
Ngày 20-11 năm đó, nó tự tay may một chiếc áo sơ mi tặng thầy giáo, đó là chiếc áo đầu tiên trong đời nó may để tặng bạn bè. Nó ủi chiếc áo phẳng phiu, gấp rồi để trong túi nhưng nó không biết nên nói bắt đầu từ đâu.
Tối nay không có trăng, nhưng nó chắc rằng cha, mẹ, và người nó yêu thương sẽ rẽ màn mây để nhìn nó, nó vẫn ổn, cuộc sống vẫn tốt.
Nếu cha mẹ nó còn sống, chắc nó sẽ may cho cha mẹ nó những bộ quần áo mới, và anh nữa, nếu anh còn sống, nó sẽ may cho anh chiếc áo sơ mi màu trắng thật đẹp, anh sẽ khoác nó lên người, lúc đó chắc trông anh sẽ tuyệt vời lắm nhỉ? nhưng giờ đây, điều ước giản đơn ấy cũng không thể thành sự thật.
Người thầy giáo nhận món quà từ tay nó, tuy món quà không to nhưng khóe mắt của thầy bắt đầu cay.
-Cảm ơn em
-Hì, chúc anh sẽ công tác tốt nhé, mà vào mặc áo em xem có vừa không?
-Vừa em ạ
Thầy giáo vừa bước ra, vừa cười, nó nhìn thầy giáo, không ngờ mắt thẩm mĩ của nó cũng tốt đấy chứ.
-Dạ, như thế này là vừa đẹp, anh nhớ mặc thường xuyên để không phụ công em nhé
-Thôi, không mặc đâu, mặc rồi nó lại mau cũ.
-Anh cứ mặc đi, cũ rồi em may cho a cái khác, nhưng mà anh phải trả tiền cơ...hì.
Nó bắt đầu nghĩ đến việc nghỉ ở công ti và mở một gian hàng may mặc,nhưng ngặt một nỗi giá mà thuê gian hàng ở ngoài đường mặt thì giá cả đắt đỏ. Nó quyết định vẫn đi làm ở công ty rồi ở nhà vẫn cứ làm việc như bao nay, chỉ cần nâng cao tay nghề, chỉ cần hợp mốt thì nhất định khách sẽ tìm đến mình.
Hôm nay trăng 16 tròn vành vạnh, nó lại tìm đến ánh trăng, nó đã lớn thật rồi, nó đã tự đứng lên bằng đôi chân của mình được rồi...nhìn trăng, nó cười.
Anh đứng bên nó lúc nào mà nó không hay, cầm nhẹ nhàng bàn tay nó, với phản ứng tự nhiên nó giật lại bàn tay nhưng anh đã cầm thật chặt, hơi nóng từ bàn tay anh làm con tim nó thổn thức, nó lặng im.
-Anh muốn lịch sử của cuộc đời em sẽ sang một trang mới, khép lại một quá khứ đau thương.
Nó chẳng biết nói gì, chẳng biết phải như thế nào.
-Im lặng có nghĩa đồng ý em nhé.
Nó dựa vào vai anh, cùng anh nhìn lên bầu trời, nơi có mặt trăng tròn vành vạnh, chắc ở trên cao xa, những người thân yêu của nó cũng đang cười trong hạnh phúc.
HTB
.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.