Có biết bao nhiêu người bước vào đời tôi. Lâu dài hay là thoáng qua, nhạt nhòa hay là nhớ mãi và có để lại dấu ấn nào không thì đối với tôi đều là do duyên số. Dù thế nào cũng có duyên với nhau nên mới gặp được nhau, cái duyên ấy là nhiều hay ít mà thôi.
Có những người chưa một lần trò chuyện, chưa một lần nắm tay, chưa một lần gọi tên nhau nhưng chính họ lại để cho tôi những bài học sâu sắc trong cuộc sống này, để từ đó tôi có thể hoàn thiện mình hơn nữa.
Bà- người mà con chẳng biết tên, cứ mỗi ngày đi học ở trường Đại học Quốc Gia, con lại thấy bà. Hình ảnh của bà trong mắt con đẹp biết bao. Đó không phải là vẻ đẹp của quyền quý cao sang mà đó là vẻ đẹp của nhân hậu, vẻ đẹp của người biết lao động dựa trên sức của mình mà không nề hà tuổi tác. Quần áo của bà chỉ là bộ đồ cũ, đã hoen ố tự bao giờ, đôi tay run run, bà ngồi bên chiếc cân dưới hàng cây của trường. Bà ngồi đó, ngồi để cân cho những người mà muốn biết cân nặng của mình. Bà- người đã dạy cho con biết thế nào là lao động, tuổi tác chẳng vấn đề gì. Bà đã cho con đươc ý chí, ý chí của một người biết vượt lên hoàn cảnh để sống đẹp cho đời.
Ông- người mà con cũng mới gặp một lần, nhưng lại để cho con bao ấn tượng đẹp biết nhường nào. Đó là tình yêu, tình cảm mà ông giành cho bà- người vợ, người bạn đời của ông. Đó là lần con lên xe bus, hai ông bà lên, người ta nhường ghế cho ông bà nhưng ông nhất quyết không ngồi, ông bảo ông đứng cạnh ghế bà được rồi. Con nhìn ông, con ngưỡng mộ ông nhường nào. Tình yêu ông dành cho bà thật lớn, thật vĩ đại nhường nào. Dù bất kể mấy phút ngắn ngủi ông cũng không muốn ngồi xa bà, nhất là ra ngoài xã hội, điều ấy nhỏ nhoi nhưng hạnh phúc nhường nào, bà có cảm nhận được không hả bà?. Tình yêu, không phải là những lời nói suông đơn điệu, mà nó còn là những hành động rất đỗi đời thường.
Chú- người lái xe ôm, người mà giành cho con những nụ cười thân thiện. Mặc dù chú và con chẳng biết tên nhau là gì, chẳng biết quê của nhau ở đâu. Nhưng mỗi lần gặp con, chú đều nở những nụ cười vui vẻ, nụ cười của chú thánh thiện vô cùng. Chú- người mà tặng cho con những nụ cười vui giữa dòng đời nghiệt ngã, chú-người mà đã hai lần cứu con thoát khỏi những cái chết rợn rùng. Con cảm ơn chú rất nhiều- chú xe ôm có một tấm lòng vàng. Hơn 1 năm rồi con chưa một lần gặp chú, hơn một năm rồi con chưa thấy chú cười. Nhưng chú, ân nhân của con, người mà dạy con sống phải biết nở nụ cười, lấy nụ cười vui làm chuẩn mực của cuộc sống trên đời con sẽ chẳng bao giờ quên.
Mỗi người đến với cuộc đời tôi, họ cho tôi những bài học, những kinh nghiệm sống tưởng rất đỗi đời thường nhưng ít ai mà làm được. Họ, những con người không phải là địa vị cao sang. Nhưng họ đã dạy tôi biết thế nào là nghị lực, là tình yêu và nụ cười. Bởi yêu thương không điều kiện. Vì thế nên chỉ cần cảm nhận thôi, bạn sẽ biết được rằng cuộc sống này thật đẹp biết bao, xung quanh ta đều là những người thầy cho dù họ chẳng phải là giáo viên đi chăng nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét