Chuyển đến nội dung chính

Bão.


Mưa cứ rơi, gió cứ gào cứ thét
Một mình tôi với nỗi nhớ bâng quơ
Thương quê nghèo luôn oằn mình trong bão
Những em thơ không cắp sách đến trường.

Mẹ, mẹ ơi phương xa này đau lắm
Khi nghe tin bão lũ về quê mình
Một kiếp người luôn gồng mình chống bão
Mà quên đi niềm vui đỗi đời thường

Cha-con nhớ ngày còn bé
Mùa bão về cha ngồi cạnh bên con
Hứng nước mưa ở ngôi nhà ủ dột
Cha khóc rồi- và con cảm thấy đau

Nay cơn bão hết sức tần sức phá
Mạnh hơn xưa, và cuốn biết bao người
Con xót lắm-nhưng nào con về được
Bởi đường xa, cách trở một chuyến đò.

Con đường nhỏ ngày xưa con đến lớp
Nay ngập tràn trắng bạc của bi thương.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.