Mưa cứ rơi, gió cứ gào cứ thét
Một mình tôi với nỗi nhớ bâng quơ
Thương quê nghèo luôn oằn mình trong bão
Những em thơ không cắp sách đến trường.
Mẹ, mẹ ơi phương xa này đau lắm
Khi nghe tin bão lũ về quê mình
Một kiếp người luôn gồng mình chống bão
Mà quên đi niềm vui đỗi đời thường
Cha-con nhớ ngày còn bé
Mùa bão về cha ngồi cạnh bên con
Hứng nước mưa ở ngôi nhà ủ dột
Cha khóc rồi- và con cảm thấy đau
Nay cơn bão hết sức tần sức phá
Mạnh hơn xưa, và cuốn biết bao người
Con xót lắm-nhưng nào con về được
Bởi đường xa, cách trở một chuyến đò.
Con đường nhỏ ngày xưa con đến lớp
Nay ngập tràn trắng bạc của bi thương.
Nhận xét
Đăng nhận xét