Chuyển đến nội dung chính

Con trai



Người ta thường bảo con trai mạnh mẽ, khô khan. Nhưng với tôi, điều ấy tôi thấy hoàn toàn trái ngược với những gì tôi thấy. Có lẽ vì tôi hiểu hay là chẳng hiểu gì về con trai nên mới đưa ra nhận định vu vơ. Nhưng kì thực, con trai luôn là một món quà vô giá mà tạo hóa đã ban cho cuộc đời này. Món quà ấy hấp dẫn trí tò mò của tôi, và cũng đã từng làm tôi ao ước một ngày nào đó tỉnh dậy mình biến thành một thằng con trai để có thể mạnh mẽ, bay nhảy tung tăng. Để có thể làm những điều to lớn hơn, vĩ đại hơn mà con gái không dám làm.
Thật hạnh phúc, bên cạnh tôi luôn có những người bạn-những thằng con trai tuyệt vời. Và, bên cạnh họ tôi cũng hiểu được rằng không phải khô khan mới là con trai bởi những người bạn ấy của tôi không những khô khan mà còn tình cảm. Họ cũng rất dễ thương.
Con trai- người mà mang lại cho tôi  những nụ cười vui vẻ, những lo âu nhưng cũng là người lau đi những giọt nước mắt trên gò má mỗi lần tôi buồn.
Tôi đã từng thấy nước mắt của những thằng con trai, nước mắt đó không hề lăn dài trên má như những đứa con gái mà nước mắt đó chảy ngược vào tim-đau xót, chua chát đó là những gì tôi thấy.
Con trai không biểu lộ tình cảm bằng lời nói, bởi họ vụng về trong cách ăn nói chăng. Nhưng nếu tinh tế thêm, thì bạn có thể nhận ra rằng ánh mắt của con trai thay hàng ngàn lời mật ngọt. Ở ánh mắt ấy, ánh mắt của thương yêu, của vỗ về.
Với bạn bè, con trai rất nhiệt tình. Giúp mà chẳng nề hà khó khăn, chẳng tính thiệt hơn. Đó là bản tính trời sinh hay là lòng người luôn rộng mở. Nhưng có điều tôi chắc chắn hơn cả đó là con trai-những người mà tôi rất mực quý mến.
Con trai cũng biết giận nhưng chẳng giận lâu, giận rồi thôi-xem như chẳng có chuyện gì. Như thế, càng khiến cho tôi yêu thêm những thằng bạn của tôi-những người mà dạy cho tôi biết sống không giận, không hờn.
Viết đến đây, chắc hẳn bạn sẽ nghĩ tôi đang nói về người yêu-nhưng không, điều mà tôi nói đến là những thằng bạn của tôi. Những người mà luôn ở bên cạnh tôi lúc tôi khó khăn, sẻ chia cho tôi bao nhiêu điều của cuộc sống và là những người mà tôi rất yêu quý.
Tôi thích chơi với con trai, điều đó đã chứng minh được rằng bạn tôi đa phần là con trai.
Tôi thích tâm sự với con trai, bởi nói với họ cũng như không-họ chỉ biết an ủi tôi và không bao giờ mang những chuyện của tôi đi kể với những người thứ 3
Tôi biết, con trai cũng buồn đấy chứ, nhưng họ không để những nỗi buồn lộ liễu trên gương mặt mình. Mỗi lần như thế, tôi im lặng ngồi bên họ, đôi lúc nắm chặt tay họ để họ có thể cảm nhận được rằng dù thế nào tôi vẫn ở bên cạnh họ-những thằng con trai rất tuyệt.
Tôi không bao giờ bắt con trai kể một chuyện gì mà họ không muốn kể, bởi tôi hiểu họ không muốn mình lo hay hơn nữa là họ có thể giải quyết ổn. Vì thế, điều tôi muốn làm cho họ là ngồi bên cạnh họ mỗi lúc buồn.
Rươu-là thứ có thể giải bày nỗi lòng, là thứ có thể gắn kết tình bạn hơn. Có thể ngồi nhâm nhi lúc vi, lúc buồn-nói hết sạch ưu tư trong lòng mà chẳng cần nề hà bất cứ chuyện gì..
Muốn viết nhiều lắm, về những thằng con trai tuyệt vời mà chẳng có thời gian-hẹn một dịp khác nhé những thằng con trai.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.