Chuyển đến nội dung chính

Hóng....

Ngồi phây chả biết làm cái quái zề điểm mấy cái tin vu vơ cho nó có mùi mẫn, cho nó mang âm hưởng hoa lá cành, đua đòi theo các bạn trẻ ngày nay xem mình có đú nổi hơm.
1,Sáng dzậy, căng mắt nhìn.... ối chà chà, thương quá cơ, 5 ngày rồi em Tràm em í không có ngủ được, thế này thì hỏng mất đôi mắt bồ câu con bay con đậu của em í mất....hay tin em í cầm những viên thuốc ngủ, tay run run mà lòng lại thương rồi, em í còn trẻ, hem có cống hiến cho nghệ thuật được nhiều như các bậc tiền bối thế mà giờ trời lại đày em í mấy ngày hơm ngủ được zậy?
Vào nhà của ẻm, ngó ngó nghiêng nghiêng xem mất ngủ ẻm có xí hơn tí nào hem? ai ngờ ẻm vẫn xinh, vẫn cute như em zậy.... hem biết là trình độ mếch ụp của em lên bậc tiền bối hay sao í chơ mà nhìn ảnh vẫn còn nuột lắm í, đôi mắt vẫn đang tinh anh, chả có cái quái zề là hiện tượng của đờ đẫn mất ngủ triền miên.
Tôi đau xót nhìn em Tràm chìm trong mất ngủ
Tôi vui lòng khi thấy em xinh hơm
Tràm ạ, cứ như em chị cũng muốn mất ngủ lắm ấy chứ.... chị chả có ác í đâu nhé, đơn giản vì chị muốn có người an ủi động viên như em thôi, chơ mà hem có có ai cả. Nên mất ngủ cả tháng mà chả dám ho hoe một lời lên anh phây, chỉ sợ bạn bè lại biểu chị là chém gió.
2, Lại đến chú Đàm, chú toàn làm cháu với những thành phần hóng hớt giật gân không à. Chú biết thị hiếu của giới trẻ ngày nay là tò mò nên chú càng ngày càng khoét, càng ngoáy. Khổ nỗi, ngoáy có nghệ thuật cũng đòi hỏi một cái đầu hem có được trơn chứ kiểu làm liều để thành việt kiều thì đó chỉ là lố bịch thôi à.
3, Nghe tin ổng Nghị, ổng biểu là không lấy thẩm mĩ viện Cát Tường quy trách nhiệm bộ y tế hay Hà Nội.... rung đùi, rửng mỡ chép miệng: ''cha mẹ sinh em ra chưa kịp cho em não thì em đã ra đời'' của một người bạn. Hóng hớt mấy cí com mần của những anh hùng bàn phím.... tuyệt vời ông mặt trời, kiểu này cho đi thi bé khỏe, bé chém hay chắc sẽ được vinh quang lắm đây... ây dà, cờ mà chưa có một cuộc thi như thế....chán.
5, Lại đến thành phần khoe cằm chẻ nữa chứ, cái quái gì nữa chứ.... giờ lại mọc thêm cái cằm ở ngực, rõ khổ cho mấy đứa trẻ, ụp mấy pic lên, ai biểu xênh thì hí hửng, như mèo đớp phải mỡ...cơ mà chả ai chú í đến cái mẹt em đâu, xinh là cái cằm chẻ trên ngực í chứ, đã mở lối cho người ta vào thì đừng có biểu là thiên hạ nhiều kẻ su pờ soi.
Nói chung, đã hem đọc thì thôi, hem mở máy thì thôi.... nhỡ đọc rồi thì toàn phán như là mèo mửa, cơ mà vẫn thích phán.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.