Chuyển đến nội dung chính

Bưng mồm bịt mũi



Mấy ngày hôm nay chả buồn động đến một trang báo nào, cũng chả cần biết thông tin chính thống và thông tin không chính thống rơm rạ ra sao. Ngồi ngẫm nghĩ sự đời, vắt óc lên mà suy nghĩ những gì mình đã làm, những gì mình chưa làm được và những gì mình đã chửi có hề oan gia cho một số thành phần nào đó hay không?
Chả còn sức để thêu nên một bức tranh màu hồng như những người thường mơ mộng viển vông, cũng chả còn trí để mà lao tâm theo một vấn đề ầm ỉ của giới sâu bi như con loăng quăng nay nổi mai chìm. Thôi thì, ngồi câm miệng, hướng mắt nhìn về xa xăm, một nơi mà bất kể ai ai cũng biết-nơi đó chỉ có thể là bức tường lạnh lẽo vô cảm mà thôi.
Vẫn là một câu: nói là quyền của tôi-phản biện luôn là quyền của bạn. Ý kiến của bạn, tất nhiên là tôi sẽ nghe-tuy nhiên phần lĩnh hội hay không thì điều đó còn tùy thuộc vào quan điểm của tôi. Bởi tôi không từ bỏ những đứa con tôi sinh ra để đi nhận con bạn về làm con cho mình. Như thế cay lắm, làm sao mà nuốt được đây.
Dĩ nhiên tôi vẫn chỉ là tôi-một cái tôi bé nhỏ trong thế giới này, một cái tôi với tiếng nói vô cùng yếu ớt-nhưng không vì thế mà tôi sẽ buông tay. Dù chẳng phải là trung tâm vũ trụ cũng chẳng sao, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm mình là tôi thấy an lòng.
Các nhìn nhận của tôi có phần cay đắng-bạn nghĩ đó là do một phần lỗi của riêng tôi. Tôi cười.
Nói lên tiếng nói của mình, điều đó tôi cảm thấy thoải mái vô cùng. Bởi tiếng nói ấy nó không phải bị đè nén trong tim, không phải kẹp kìm để đừng hòng phát ra thành tiếng. Mà tiếng nói ấy, xuất phát một cách tự nhiên nhất-tự nhiên của chiều sâu suy nghĩ, của lối về riêng tôi.
Tôi chẳng thể vừa mắt được tất cả mỗi người. Tôi cũng chẳng quan tâm là lời của tôi có đá xoáy hay kích đểu ai không, cũng không đủ thì giờ mà đi xách dép cọ lưng cho một số thành phần ton hót, chuyên thấy kẽ hở  mà nhào vô như một bầy chó đói ăn thấy con mồi.
Không phải là trâu bị dắt mũi, nên tôi có quyền-quyền nói theo những gì tôi nghĩ.
Còn bạn? giống tôi không?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.