Mấy ngày hôm nay chả buồn động đến một trang báo nào, cũng chả cần biết thông tin chính thống và thông tin không chính thống rơm rạ ra sao. Ngồi ngẫm nghĩ sự đời, vắt óc lên mà suy nghĩ những gì mình đã làm, những gì mình chưa làm được và những gì mình đã chửi có hề oan gia cho một số thành phần nào đó hay không?
Chả còn sức để thêu nên một bức tranh màu hồng như những người thường mơ mộng viển vông, cũng chả còn trí để mà lao tâm theo một vấn đề ầm ỉ của giới sâu bi như con loăng quăng nay nổi mai chìm. Thôi thì, ngồi câm miệng, hướng mắt nhìn về xa xăm, một nơi mà bất kể ai ai cũng biết-nơi đó chỉ có thể là bức tường lạnh lẽo vô cảm mà thôi.
Vẫn là một câu: nói là quyền của tôi-phản biện luôn là quyền của bạn. Ý kiến của bạn, tất nhiên là tôi sẽ nghe-tuy nhiên phần lĩnh hội hay không thì điều đó còn tùy thuộc vào quan điểm của tôi. Bởi tôi không từ bỏ những đứa con tôi sinh ra để đi nhận con bạn về làm con cho mình. Như thế cay lắm, làm sao mà nuốt được đây.
Dĩ nhiên tôi vẫn chỉ là tôi-một cái tôi bé nhỏ trong thế giới này, một cái tôi với tiếng nói vô cùng yếu ớt-nhưng không vì thế mà tôi sẽ buông tay. Dù chẳng phải là trung tâm vũ trụ cũng chẳng sao, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm mình là tôi thấy an lòng.
Các nhìn nhận của tôi có phần cay đắng-bạn nghĩ đó là do một phần lỗi của riêng tôi. Tôi cười.
Nói lên tiếng nói của mình, điều đó tôi cảm thấy thoải mái vô cùng. Bởi tiếng nói ấy nó không phải bị đè nén trong tim, không phải kẹp kìm để đừng hòng phát ra thành tiếng. Mà tiếng nói ấy, xuất phát một cách tự nhiên nhất-tự nhiên của chiều sâu suy nghĩ, của lối về riêng tôi.
Tôi chẳng thể vừa mắt được tất cả mỗi người. Tôi cũng chẳng quan tâm là lời của tôi có đá xoáy hay kích đểu ai không, cũng không đủ thì giờ mà đi xách dép cọ lưng cho một số thành phần ton hót, chuyên thấy kẽ hở mà nhào vô như một bầy chó đói ăn thấy con mồi.
Không phải là trâu bị dắt mũi, nên tôi có quyền-quyền nói theo những gì tôi nghĩ.
Còn bạn? giống tôi không?
Nhận xét
Đăng nhận xét