Chuyển đến nội dung chính

Đời- là những chuyến đi


Sự sống luôn bắt đầu từ cái chết
Hạnh phúc cũng dẽ bắt đầu từ khổ đau
Đời luôn là một chuyến đi, một hành trình dài vô tận mà ta phải kiếm tìm, am hiểu-nếu bỏ giữa chừng thì thành quả của nó cũng như là hư không.
Sinh ra- những bước đi tập tãnh đầu đời. Không vững, nhưng bắt đầu từ đó ta đã khẳng định được mình, một cái tôi giữa xã hội này.
Bước đi đầu đời, bước đi vụng về yếu đuối, bước đi luôn có người thân bên cạnh vỗ về, an ủi, động viên. Ta vấp ngã, ta tự đứng lên trên đôi chân của mình. Nhìn về phía trước, rồi vẫn rảo chân bước tiếp, ý chí vẫn không chùn.
Lớn lên, những bước đi ấy có phần mạnh mẽ hơn xưa, những bước đi chắc nịch. Bước đi của chắc chắn khi ta bước vào đời. Ở bước đi ấy, với bao nhiêu là ước mơ, hoài bão với cuộc đời.
Ta bước khỏi vòng tay cha mẹ khi vừa đủ lông, cánh. Một bầu trời tự do cho ta tha hồ vùng vẫy. Bầu trời của ta, của những vì sao, của những gì đẹp-tinh túy nhất. Và, ở bầu trời ấy, ta tự do tung hoành, tự do khám phá mà chẳng cần sợ sự can ngăn của bất kì ai.
Rồi, cũng sẽ có những vấp ngã đầu đời. Rồi, cũng sẽ có những bầu trời u ám, xám xịt trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Lúc đấy, ta có đủ sức bước tiếp chặng đường dài không, có sức tự đứng lên như lúc bé không- hay là rồi chẳng đủ bản lĩnh để tiếp tục một hành trình.
Đường đời, khó khăn vẫn luôn nối tiếp khó khăn. Nhưng, ý chí của ta mới là quan trọng, mới là tiền để cho ta vững bước trên con đường chông gai.
Vinh quang sẽ mỉm cười nếu bạn biết cố gắng, hạnh phúc nào chẳng có khổ đau-nước mắt đâu chỉ dành riêng cho buồn tủi. Vì mà, đời là chuyến đi, những chuyến hành trình dài vô tận nên cứ vững tâm mà bước trên con đường chông gai.
Bên ta, không phải lúc nào cũng có những người thương yêu, không phải lúc nào cũng co những quý nhân phù trợ. Vì thế, ta hay tự làm quý nhân cho đời của mình. Hãy tự đứng lên từ chín nơi ta vấp ngã.

Đừng để nước mắt mình rơi một cách vô nghĩa, đừng chùn chân lại khi vướng mắc phải khó khăn nhất thời. Bởi, hạnh phúc sẽ chẳng bỏ bạn mà đi đâu, đừng đi kiếm tìm hạnh phúc- mà hãy sống sao cho hạnh phúc kiếm tìm bạn

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.