Đâu phải vô tình em nhớ về anh
Khi điện thoại chẳng reo lên tin nhắn
Những câu nói đầu đuôi cụt hẳn
Những đùa vui giận dỗi của cuộc đời
Có phải vô tình cơn gió lướt qua mau
Để trong em rung động bởi một bàn tay ấm
Anh lặng lẽ, anh ôm giấc mộng vắng
Em bơ vơ, lạc lõng giữa lối về
Có phải anh đến rồi anh sẽ đi
Sẽ vụt qua mau như nắng chiều le lói
Sẽ mỉm cười cho dù em chờ đợi
Bản nhạc tình buồn mà chỉ mình em nghe
Có phải vô tâm khi anh chọn lối về
Một cuộc sống của bốn bề yên lặng
Em bơ vơ giữa dòng đời sâu nặng
Tự giết mình-sống mà chẳng niềm tin
Có phải em quá ngốc-quá chung tình
Nên không thể tìm được niềm vui mới
Em lặng lẽ dõi theo anh-chờ đợi
Mà biết rằng như thế sẽ đau hơn.
Nhận xét
Đăng nhận xét