Chuyển đến nội dung chính

Có phải vô tình


Đâu phải vô tình em nhớ về anh
Khi điện thoại chẳng reo lên tin nhắn
Những câu nói đầu đuôi cụt hẳn
Những đùa vui giận dỗi của cuộc đời


Có phải vô tình cơn gió lướt qua mau
Để trong em rung động bởi một bàn tay ấm
Anh lặng lẽ, anh ôm giấc mộng vắng
Em bơ vơ, lạc lõng giữa lối về

Có phải anh đến rồi anh sẽ đi
Sẽ vụt qua mau như nắng chiều le lói
Sẽ mỉm cười cho dù em chờ đợi
Bản nhạc tình buồn mà chỉ mình em nghe

Có phải vô tâm khi anh chọn lối về
Một cuộc sống của bốn bề yên lặng
Em bơ vơ giữa dòng đời sâu nặng
Tự giết mình-sống mà chẳng niềm tin

Có phải em quá ngốc-quá chung tình
Nên không thể tìm được niềm vui mới
Em lặng lẽ dõi theo anh-chờ đợi
Mà biết rằng như thế sẽ đau hơn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.