Những buổi chiều tà là những buổi chiều đáng nhớ, cảnh phố xô bồ ồn, nhịp sống cứ quay cuồng, con người dường như cũng dần quên đi những bình yên vốn có của nó mà sống vồn vã hơn, hời hợt hơn.
Cảnh đường phố kẹt xe như mắc cửi, cảnh những bà những mẹ vội vã tạt qua chợ mua thức ăn để kịp bữa ăn cuối ngày, cảnh những em bé bi bô tập nói hay tập đi, hay những cô cậu sinh viên nắm tay nhau dạo quanh đường phố, công viên. Tất cả những tưởng rằng thế là hạnh phúc, no đủ.... tất cả, những tưởng rằng viên mãn cho những thứ xa xôi hơn đang đợi chờ trước mắt.
Nhưng, ít có ai ngờ rằng sau những buổi chiều đường phố vốn náo động kia là cuộc sống lam lũ của những đứa em thơ, những mảnh đời khốn khổ le lắt với cuộc sống trần tục lắm đau thương
Ai cũng bảo cuộc đời giống như là chuyến đi, những chuyến đi mà không hứa hẹn được điểm đến và ngày về của nó là đâu. Chuyến đi của những may rủi, của những tham, sân, si mà con người khó lòng thoát khỏi. Nhưng chuyến đi ấy, dạy cho ta biết bao nhiêu điều, những điều tưởng chừng giản dị nhất nhưng nó lại vĩ đại vô cùng...những chuyến đi không gọi thành tên, những điều nhỏ nhặt của cuộc sống mang theo làm nền tảng vững chắc cho những chuyến rông dài.
Bạn đã bao giờ tự trói lòng mình để nhìn về hai mảng dáng tối của cuộc đời? bạn đã bao giờ đi dưới mưa mặc cho nước cứ thấm vào da thịt, rét buốt nhưng lòng lại cảm thấy bình yên chưa?
Cuộc sống này là một bức tranh, mỗi chúng ta đều là gam màu hoàn chỉnh để bức tranh thêm phần đa nghĩa.. ở mỗi nghĩa, mỗi mảnh đời, mỗi số phận khác nhau. Nhưng ghép lại đều hoàn thành nên một kiệt tác xuất thần, bởi nhẽ, tranh đẹp không phải là tranh yên bình, mà tranh đẹp ở trong đó chứa đựng những đau khổ, bi thương, hỉ lạc, hạnh phúc...của cuộc đời.
Nhận xét
Đăng nhận xét