Chuyển đến nội dung chính

Nhỉ....


Hôm nay đưa em nó về nhà, vừa phấn khởi vừa nặng trĩu những âu lo.... những suy nghĩ vẫn vơ, cái kiểu không móc xích lại gần với nhau... mệt bơ phờ. Dù dì thì sau khi hoàn thành công việc cũng đã 21 giờ 4 phút... khoảng thời gian không đủ để cho ta hoàn thành nốt note đang dang dở, thôi thì thực hiên thú vui tao nhã bờ lờ bờ liếc rồi trọn đêm nay cùng với những chua cay của cuộc đời để sáng mai còn tinh thần đi sẻ giọt máu đào-trao niềm hi vọng nữa chứ.
Thật ra thì lượn các trang báo, các fb cũng chả có cái gì quan trọng... nói chung là với tớ chả có cái tin gì là giật tít nên làm kiêu chả thèm coi.

Hình như đang nhàm báo dần đều, nên thú vui bình sinh dần tan theo bọt biển mất rồi. Suy nghĩ, chẳng biết điểm đầu và điểm cuối, chẳng biết bắt đầu từ đâu ta có niềm đam mê và nó thật sự bị tiêu tan bởi tác động nào... hay là trải nghiệm nhiều, ta ngộ ra được nhiều điều từ cuộc sống nên dần dần báo chí đã nhạt trong tiềm thức ta.
Nào là giết người, tự vẫn. Nào là trốn thuế, tham ô. Nào là mỹ nhân show hàng,khoe của..... vân vân và vân vân. Đủ thể loại cho các hình thức mèo mỡ... ngán, ây dà.
Cần gì phải lên báo mới biết được tin, bạn cứ ra ngoài phố thay vì ở nhà lên fb chém gió, ngồi đọc những trang lồi lõm thì bạn sẽ biết được hơn nhiều. Phải xách ba lô lên và đi, như em Huyền Chíp ấy... chứ đừng làm anh hùng bàn phím với những mớ đạo đức giả....thật đáng buồn.
Phải là điện thoại thông minh, phải là ai phôn, xờ mát phôn.... phải là cảm ứng tay dí dí lên màn hình thì như thế mới có người yêu, mới mong có được cô bồ xinh xinh... như thế mới đủ đẳng cấp pờ rồ để cưa cẩm các em, nhỉ?
Phải là yêu bằng mắt, chứ thời này hiếm người yêu bằng trái tim, nhỉ? vì, có thực mới vực được đạo, ha?
Phải là chu mỏ lên, mắt xoe tròn trợn ngược mới dễ zương, nhỉ? chứ mà chụp ảnh chân chất thì có mà quê một cục, ha?
Phải là những câu tình cảm, sến thì đọc, nhỉ? còn những triết lí làm người, những câu chuyện sống thì bỏ qua, vì cho nó là khô khan, ha?
Sáng mở mắt chưa gì đã lên Fb, chả phải ngó có thông tin gì, mà chỉ ngó là stt của mình có mấy like, ai nhảy vô căm mần. Rồi thì lại đến lượt thả ga chém gió, mà chả hiểu biết chủ nhà có nuôi chó hay không, nhỉ?
Thay vì đọc báo, thì lại loét mắt vào mấy trang tin điện tử, nhỉ?
Thay vì quan tâm cha mẹ bằng lời nói thì nhảy vô phây viết những câu sến sủng về cha mẹ, nhỉ? Viết để cho thiên hạ nó đọc, nó chỉ trỏ rằng mình là người con hiếu thảo, chứ cha mẹ có dùng phây đâu mà biết, ha?
Lạnh rồi, đi nghỉ sớm đi, nhỉ? chứ viết nhiều lại muốn chửi nhiều, ha?
Và, bạn đã biết điều này chưa nhỉ? Hà Nội chuẩn bị làm chổ đi đái cho dân cả tỉ bạc, nhỉ?
Nhà mạng tự động đăng kí dịch vụ cho các sim để thu tiền, nhỉ?
Nước ta tham nhũng ít, con số chưa đầy 1% nhỉ? còn lại là quan liêm khiết, nhỉ?
....
Bố khỉ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.