Chuyển đến nội dung chính

Nhỉ....


Hôm nay đưa em nó về nhà, vừa phấn khởi vừa nặng trĩu những âu lo.... những suy nghĩ vẫn vơ, cái kiểu không móc xích lại gần với nhau... mệt bơ phờ. Dù dì thì sau khi hoàn thành công việc cũng đã 21 giờ 4 phút... khoảng thời gian không đủ để cho ta hoàn thành nốt note đang dang dở, thôi thì thực hiên thú vui tao nhã bờ lờ bờ liếc rồi trọn đêm nay cùng với những chua cay của cuộc đời để sáng mai còn tinh thần đi sẻ giọt máu đào-trao niềm hi vọng nữa chứ.
Thật ra thì lượn các trang báo, các fb cũng chả có cái gì quan trọng... nói chung là với tớ chả có cái tin gì là giật tít nên làm kiêu chả thèm coi.

Hình như đang nhàm báo dần đều, nên thú vui bình sinh dần tan theo bọt biển mất rồi. Suy nghĩ, chẳng biết điểm đầu và điểm cuối, chẳng biết bắt đầu từ đâu ta có niềm đam mê và nó thật sự bị tiêu tan bởi tác động nào... hay là trải nghiệm nhiều, ta ngộ ra được nhiều điều từ cuộc sống nên dần dần báo chí đã nhạt trong tiềm thức ta.
Nào là giết người, tự vẫn. Nào là trốn thuế, tham ô. Nào là mỹ nhân show hàng,khoe của..... vân vân và vân vân. Đủ thể loại cho các hình thức mèo mỡ... ngán, ây dà.
Cần gì phải lên báo mới biết được tin, bạn cứ ra ngoài phố thay vì ở nhà lên fb chém gió, ngồi đọc những trang lồi lõm thì bạn sẽ biết được hơn nhiều. Phải xách ba lô lên và đi, như em Huyền Chíp ấy... chứ đừng làm anh hùng bàn phím với những mớ đạo đức giả....thật đáng buồn.
Phải là điện thoại thông minh, phải là ai phôn, xờ mát phôn.... phải là cảm ứng tay dí dí lên màn hình thì như thế mới có người yêu, mới mong có được cô bồ xinh xinh... như thế mới đủ đẳng cấp pờ rồ để cưa cẩm các em, nhỉ?
Phải là yêu bằng mắt, chứ thời này hiếm người yêu bằng trái tim, nhỉ? vì, có thực mới vực được đạo, ha?
Phải là chu mỏ lên, mắt xoe tròn trợn ngược mới dễ zương, nhỉ? chứ mà chụp ảnh chân chất thì có mà quê một cục, ha?
Phải là những câu tình cảm, sến thì đọc, nhỉ? còn những triết lí làm người, những câu chuyện sống thì bỏ qua, vì cho nó là khô khan, ha?
Sáng mở mắt chưa gì đã lên Fb, chả phải ngó có thông tin gì, mà chỉ ngó là stt của mình có mấy like, ai nhảy vô căm mần. Rồi thì lại đến lượt thả ga chém gió, mà chả hiểu biết chủ nhà có nuôi chó hay không, nhỉ?
Thay vì đọc báo, thì lại loét mắt vào mấy trang tin điện tử, nhỉ?
Thay vì quan tâm cha mẹ bằng lời nói thì nhảy vô phây viết những câu sến sủng về cha mẹ, nhỉ? Viết để cho thiên hạ nó đọc, nó chỉ trỏ rằng mình là người con hiếu thảo, chứ cha mẹ có dùng phây đâu mà biết, ha?
Lạnh rồi, đi nghỉ sớm đi, nhỉ? chứ viết nhiều lại muốn chửi nhiều, ha?
Và, bạn đã biết điều này chưa nhỉ? Hà Nội chuẩn bị làm chổ đi đái cho dân cả tỉ bạc, nhỉ?
Nhà mạng tự động đăng kí dịch vụ cho các sim để thu tiền, nhỉ?
Nước ta tham nhũng ít, con số chưa đầy 1% nhỉ? còn lại là quan liêm khiết, nhỉ?
....
Bố khỉ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.