Chuyển đến nội dung chính

Noel....

Mỗi năm cứ độ đông về là người ta lại háo hức chờ đón ngày noel, khi mà cái rét đã dần dần lên ngôi thì không khí noel đã chớm nở rầm rộ trên các con đường và trong các nhà... ấp áp.
Tôi rảo bước trên con đường Xuân Thủy, hòa mình vào dòng người đang nô đùa, tạo dáng, chụp ảnh trên con đường. Lạnh, nhưng có lẽ cái lạnh cũng đã chẳng chiến thắng nỗi bản thân tôi khi mà trong lòng đang nghĩ về những mảnh đời bất hạnh.
-Bạn ơi, mình là phiền bạn chút được không?
Gì vậy chị?
-Mình đến từ truyền hình VTC2, mình có thể phỏng vấn bạn được không?
Không chị ạ, chị tìm người khác đi.
-Có một xíu thôi mà bạn, không lâu đâu.
Chị tìm người khác đi, em chả biết gì đâu
-Bạn tên là gì? đến từ trường nào vậy?
Em là.......
-Tối nay chắc bạn đi chơi noel, bạn cảm nhận không khí ở đây như thế nào?
Thực ra thì em có việc phải đi qua đây, nhưng thấy mọi người đi chơi vui, chụp ảnh... nên em hòa mình vào không khí nhộn nhịp ở đây luôn.
-Gần đến noel và năm mới rồi, bạn mong ước điều gì nhất?
Mong ước thì nhiều lắm chị, nhưng trong noel này có lẽ em mong ước lớn nhất là trẻ em nghèo được no ấm và đón một giáng sinh vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình.
-Bạn nghĩ gì về ngày noel này?
Với em ngày noel là ngày ý nghĩa.....
-Cảm ơn bạn.
Giật mình, thì ra mình đã từ chối phỏng vấn rồi mà cuối cùng cũng bị đưa vào cuộc.... tự nhiên thấy hụt hẫng, bởi những gì mình nói chưa chi tiết, có lẽ là do bất ngờ. Nhưng cũng dù sao vẫn cảm thấy vui, vì dù trong hoàn cảnh nào mình cũng luôn nghĩ tới người nghèo.
Những hình ảnh trẻ em nghèo cứ vấn vương trong đầu mình mãi, có một cái gì đó chát đắng ở con tim. Đến lúc nào mình mới có tiền để giúp trẻ em nghèo, đến lúc nào mình mới có thể hoàn thành được ước nguyện từ bé tới giờ.... nó còn có xa vời nữa không?
Cái lạnh của noel là cái lạnh của tình thương yêu, sẻ chia, nhưng liệu tất cả các cuộc đời cơ nhỡ trên đất nước này có được sống trong ấm no không? hay vẫn chịu đói chịu rét trong một ngày ý nghĩa.
Phải chăng, mình quá đa cảm, khi mà ốc chẳng lo nỗi mình ốc mà còn lo cóc mọc rêu...
Noel, không cần nhận những món quà đắt giá, không cần nhận những thiệp hồng lung linh...chỉ cần mỗi bạn bỏ ra một bữa ăn sáng của mình để làm nên một cái noel yêu thương cho người nghèo.
Noel...chưa bao giờ mình hòa mình vào không khí noel thực thụ, chưa bao giờ mình bước chân ra khỏi nhà vào những tối ngày noel... nhưng cảm nhận về không khí noel thì mình cũng rạo rực chẳng kém một ai.
Và năm này, noel chắc mình cũng chỉ là ngồi ở nhà gõ bàn phím viết lách, viết về những noel đã qua và những noel đang tới...nhưng hơn hết, mình cảm thấy ấm lòng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.