Chuyển đến nội dung chính

Noel....

Mỗi năm cứ độ đông về là người ta lại háo hức chờ đón ngày noel, khi mà cái rét đã dần dần lên ngôi thì không khí noel đã chớm nở rầm rộ trên các con đường và trong các nhà... ấp áp.
Tôi rảo bước trên con đường Xuân Thủy, hòa mình vào dòng người đang nô đùa, tạo dáng, chụp ảnh trên con đường. Lạnh, nhưng có lẽ cái lạnh cũng đã chẳng chiến thắng nỗi bản thân tôi khi mà trong lòng đang nghĩ về những mảnh đời bất hạnh.
-Bạn ơi, mình là phiền bạn chút được không?
Gì vậy chị?
-Mình đến từ truyền hình VTC2, mình có thể phỏng vấn bạn được không?
Không chị ạ, chị tìm người khác đi.
-Có một xíu thôi mà bạn, không lâu đâu.
Chị tìm người khác đi, em chả biết gì đâu
-Bạn tên là gì? đến từ trường nào vậy?
Em là.......
-Tối nay chắc bạn đi chơi noel, bạn cảm nhận không khí ở đây như thế nào?
Thực ra thì em có việc phải đi qua đây, nhưng thấy mọi người đi chơi vui, chụp ảnh... nên em hòa mình vào không khí nhộn nhịp ở đây luôn.
-Gần đến noel và năm mới rồi, bạn mong ước điều gì nhất?
Mong ước thì nhiều lắm chị, nhưng trong noel này có lẽ em mong ước lớn nhất là trẻ em nghèo được no ấm và đón một giáng sinh vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình.
-Bạn nghĩ gì về ngày noel này?
Với em ngày noel là ngày ý nghĩa.....
-Cảm ơn bạn.
Giật mình, thì ra mình đã từ chối phỏng vấn rồi mà cuối cùng cũng bị đưa vào cuộc.... tự nhiên thấy hụt hẫng, bởi những gì mình nói chưa chi tiết, có lẽ là do bất ngờ. Nhưng cũng dù sao vẫn cảm thấy vui, vì dù trong hoàn cảnh nào mình cũng luôn nghĩ tới người nghèo.
Những hình ảnh trẻ em nghèo cứ vấn vương trong đầu mình mãi, có một cái gì đó chát đắng ở con tim. Đến lúc nào mình mới có tiền để giúp trẻ em nghèo, đến lúc nào mình mới có thể hoàn thành được ước nguyện từ bé tới giờ.... nó còn có xa vời nữa không?
Cái lạnh của noel là cái lạnh của tình thương yêu, sẻ chia, nhưng liệu tất cả các cuộc đời cơ nhỡ trên đất nước này có được sống trong ấm no không? hay vẫn chịu đói chịu rét trong một ngày ý nghĩa.
Phải chăng, mình quá đa cảm, khi mà ốc chẳng lo nỗi mình ốc mà còn lo cóc mọc rêu...
Noel, không cần nhận những món quà đắt giá, không cần nhận những thiệp hồng lung linh...chỉ cần mỗi bạn bỏ ra một bữa ăn sáng của mình để làm nên một cái noel yêu thương cho người nghèo.
Noel...chưa bao giờ mình hòa mình vào không khí noel thực thụ, chưa bao giờ mình bước chân ra khỏi nhà vào những tối ngày noel... nhưng cảm nhận về không khí noel thì mình cũng rạo rực chẳng kém một ai.
Và năm này, noel chắc mình cũng chỉ là ngồi ở nhà gõ bàn phím viết lách, viết về những noel đã qua và những noel đang tới...nhưng hơn hết, mình cảm thấy ấm lòng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.