Chuyển đến nội dung chính

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác.

Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình.
Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.

Hôm nay, tức ngày 23 ông Táo cưỡi cá bay về trời. Mỗi tội, đi đến nửa đường, cá chép không bay về trời cho đúng quy trình mà nó lại bay về nồi của người dân. Hầy. Để ông Táo phải mua vé tàu để đi lên trời. Đang may năm này vé tàu ế lại gặp các ông. Nên công nhân cũng không phải nhận thưởng tết là vé tàu. Hoan hô.
Trời hôm nay lạnh, lạnh lắm nhá. Run rẩy luôn ý. Lợi dụng tình hình thời tiết đẹp đẽ thế này, mấy cặp đôi trẻ dẫn nhau đi tâm sự để về quê ăn cho ngon lành. Cả năm có những chuyển biến gì, vui buồn chi đều được trút giận lên trên chiếc ghế đá. Hầy.
Thôi, từng này là được. Muốn đọc gì thì cứ vào trang mạng và đọc đi nhé, nhé. Chứ trời lạnh quá, lười chèn link vào bài. Mất công, rứa thôi.
Ngày mai, tức ngày 24 tôi sẽ rời thủ đô về với mảnh đất Hà Tĩnh thân thương. Sẽ về với cánh cò bay lả trong câu chuyện mẹ kể, về với những người hàng xóm chân chất hiền lành.... về với nơi tuổi thơ tôi lớn lên.
Có những câu chuyện tôi vẫn thường hay kể, có những khát khao trong cuộc đời, có những niềm đam mê cháy bỏng, có những điều tôi vẫn còn đang dấu, có những người tôi vẫn còn chưa viết... tôi nợ mọi người, nợ cuộc đời. Hi vọng là mấy ngày tết tôi sẽ có thời gian, sẽ có đủ sức và trí để viết nên những điều mà bấy lâu còn ấp ủ.
Năm 2013, một năm không mấy là may mắn. Một năm với biết bao nhiêu mất mát, đổ vỡ trong cuộc đời. Có thể nói rằng một khởi đầu không hoàn hảo, nhưng có lẽ rằng đây cũng là tiền đề để cho tôi tiếp bước với những mục tiêu sâu xa hơn. Cố lên, cố lên, phía trước luôn là bầu trời. Thế thôi.
Cảm ơn những người đã xuất hiện trong cuộc đời này để tôi biết trân trọng những gì tôi đang có. Cảm ơn những người luôn âm thầm theo dõi tôi. Cảm ơn những người sát cánh cùng tôi trong muôn vàn khó khăn cách trở. Và, cũng cảm ơn những người đã rời xa tôi, để tôi biết được rằng cuộc đời này vẫn còn nhiều điều thú vị.
Tôi, chỉ là một hạt cát trong đại dương bao la, chỉ là một cái tôi bé nhỏ giữa dòng đời nghiệt ngã...
Tôi, chỉ là đứa sinh viên năm 3 mang một chút bất mãn, một chút tích cực và một chút tình thương...
Cảm ơn tất cả mọi người trong suốt thời gian qua đã quan tâm tận tình đến Hoa Trong Bão.
Chẳng biết gì ngoài câu cảm tạ
Ơn cuộc đời bạn đã ở gần tôi
Luôn sẻ chia khiến cuộc sống vơi đầy
Cho tôi hiểu và thêm yêu cuộc sống.
P/s: Fb Hoa Trong Bão
Chúc mọi người đón một năm mới hạnh phúc tràn đầy, sức khỏe dồi dào.....
Thân.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.