Chuyển đến nội dung chính

17.2.1979


Cho con cúi đầu trước những anh linh
Đã ngã xuống, hi sinh vì đất nước
Khi ra đi không một lời từ biệt
Trong phút chốc cái chết đã cận kề

Cho con khóc-để thỏa những đớn đau
Những hạ hèn mà người đời che dấu
Những bưng bít, những sân si, nghiệp chướng
Những đớn hèn muốn che dấu rạng danh


Cho con khóc, nước mắt của cha anh
Để con sống cái thời bảy chín đó
Tháng hai mười bảy tổ quốc nhuộm đỏ
Máu những anh hùng ngã xuống cho ngày nay

Rồi ngày mai lịch sử sẽ lật lên
Chẳng ai dấu được những đau thương dân tộc
Dân sẽ biết-và mọi người sẽ biết
Cuộc chiến này-lịch sử chẳng bỏ qua.

Con-ngày nay thế hệ mới lớn lên
Chưa hiểu hết những đau thương dân tộc
Chưa thấm nhuần nỗi đau thương oan khất
Nhưng rồi con sẽ hiểu-sẽ hiểu mà.

Nhật Bản không bao giờ quên được nỗi đau mà Mỹ đã từng gây ra với họ, nhưng tại sao lịch sử Việt Nam lại bưng bít đi chiến tranh biên giới 1979? phải chăng vì bạn vàng Trung Quốc, phải chăng chỉ vì 16 chữ vàng?
Rồi lịch sử sẽ phán xét, những thế hệ của đất nước sẽ phán xét.
Chúng tôi, sẽ không bao giờ quên ngày này, ngày 17.2.1979. Ngày đau thương. Ngày mà có thể nói là Quốc Tang.
Đời đời sẽ nhớ ơn các anh hùng liệt sỹ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.