Cho con cúi đầu trước những anh linh
Đã ngã xuống, hi sinh vì đất nước
Khi ra đi không một lời từ biệt
Trong phút chốc cái chết đã cận kề
Cho con khóc-để thỏa những đớn đau
Những hạ hèn mà người đời che dấu
Những bưng bít, những sân si, nghiệp chướng
Những đớn hèn muốn che dấu rạng danh
Cho con khóc, nước mắt của cha anh
Để con sống cái thời bảy chín đó
Tháng hai mười bảy tổ quốc nhuộm đỏ
Máu những anh hùng ngã xuống cho ngày nay
Rồi ngày mai lịch sử sẽ lật lên
Chẳng ai dấu được những đau thương dân tộc
Dân sẽ biết-và mọi người sẽ biết
Cuộc chiến này-lịch sử chẳng bỏ qua.
Con-ngày nay thế hệ mới lớn lên
Chưa hiểu hết những đau thương dân tộc
Chưa thấm nhuần nỗi đau thương oan khất
Nhưng rồi con sẽ hiểu-sẽ hiểu mà.
Nhật Bản không bao giờ quên được nỗi đau mà Mỹ đã từng gây ra với họ, nhưng tại sao lịch sử Việt Nam lại bưng bít đi chiến tranh biên giới 1979? phải chăng vì bạn vàng Trung Quốc, phải chăng chỉ vì 16 chữ vàng?
Rồi lịch sử sẽ phán xét, những thế hệ của đất nước sẽ phán xét.
Chúng tôi, sẽ không bao giờ quên ngày này, ngày 17.2.1979. Ngày đau thương. Ngày mà có thể nói là Quốc Tang.
Đời đời sẽ nhớ ơn các anh hùng liệt sỹ.
Nhận xét
Đăng nhận xét