Chuyển đến nội dung chính

Cười

Cũng đã lâu rồi, hơn 20 ngày, 20 ngày để tôi nghiền ngẫm và suy nghĩ về nhiều điều trong cuộc sống. Có những thở dài, có những nụ cười nhếch mép, có những niềm vui mà rất đỗi đời thường... có những cảm giác mà như chưa hề tồn tại, rất bãng lãng, rất mơ màng, rất gần mà cũng rất xa.
Có những con đường tôi chưa một lần đặt chân nhưng vẫn còn in dấu trong bài viết, có những lối nhỏ ai đó hẹn hò mỗi độ đông về, có những bản tình ca viết vội rồi khẽ khàng xóa mau như chính sợ người kia biết được, có những giọt nước mắt vội lau khô trên khóe mắt kia để chứng tỏ mình bản lĩnh nhường nào.
Có những mối quan hệ không thể gọi thành tên, đôi lúc gần như là thân thiết, đôi lúc xa lạ mơ hồ tựa người dưng. Nhưng mỗi người, mỗi người đều để lại trong tâm khảm tôi những nỗi niềm khắc khoải, những phiêu du vô định để những đoạn đường cô đơn tôi sẽ nghĩ về cho tâm hồn bớt hiu quạnh.

Đã từng khiến nhiều người phải ghen tị về nụ cười luôn nở trên môi, đã từng khiến nhiều người ao ước sống một cuộc sống chỉ có nhiều niềm vui như tôi và cũng đã từng khiến nhiều người ngỡ ngàng với ý chí, lạc quan luôn hiện hữu trong con người của tôi. Những điều ấy, tôi chỉ biết cười, chỉ biết cười mà thôi.
Con chữ cứ chạy dài bên tách cà phê nguội từ lúc nào, ánh sáng máy tính cũng chỉ đủ làm sáng một góc nhà lạnh lẽo... tất cả, chìm dần.
Có ai đã từng ước mình như người điên, luôn cười, luôn vui...
Có ai đã từng ước tỉnh dậy mình sẽ không nhớ gì...
Có ai đã từng ước nếu thời gian trôi đi thật mau...
Tôi chọn cho mình một dấu lặng của cuộc đời. Lặng- để lắng lại tâm hồn đang còn vấy bẩn bởi sân si. Lặng- để biết được rằng mình nên và không nên lựa chọn những gì, để sống không phải tiếc những ngày hoài ngày phí.
Nếu như em, mùa xuân mùa của bao ước mơ khát vọng, mùa của những yêu thương nhẹ nhàng, của những cặp ong bướm dập dìu trên cánh hoa kia- thì tôi, tôi chọn cho mình mua đông ảm đạm, mùa của những già nua xấu xí, mùa của những cái lạnh tê người, của những bầy chim thường bay về phương Nam trú ngụ.
Có thể, có thể lắm chứ, mỗi một người, một phong cách khác nhau, một cách nghĩ khác nhau. Sẽ có người nói hết ý mình để cho em hiểu nhưng cũng sẽ có người gợi ra cho em tìm tòi. Mỗi người, một sở thích, mỗi người, một nốt nhạc, mỗi người, một sắc màu. Hi vọng rằng em sẽ tôn trọng những gì đã và đang đến trong cuộc đời em.
Trong đầu luôn là một mớ lộn xộn. Ngổn ngang những ý, chẳng suôn vần mới mẻ đó là tôi. Thế thôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.