Chuyển đến nội dung chính

Ngày tám tháng ba



Xe cứ đi, người cứ ngủ, riêng mình, mình cứ thức. Thức, không phải là một thói quen, không phải là để hóng trên fb xem có ai nhắn tin chúc mình hay không, cũng không phải là đợi chờ tin nhắn sms của một ai đó. Đơn giản chỉ vì lắc lư theo nhịp điệu của xe mà khiến hai mắt cứ lau láu.

Thật ra thì, ngày tám tháng ba, cũng như ba trăm sáu lăm ngày khác. Nếu đã quan tâm nhau thật lòng thì ngày nào mà chả là ngày tám tháng ba. Ngày nào mà chả dành trọn cho nhau những điều ngọt ngào nhất. Chứ cần gì nhất thiết đến này đó mới thể hiện ra, mới khoe khoang với thiên hạ này và nọ.

Lên fb, đọc những lời gửi đến những người yêu thương của các bạn trẻ. Đọc những tâm tư tình cảm mà các bạn gửi vào fb. Cũng chùn lòng xuống chia sẻ tâm tình yêu xa của các bạn. Nhưng, vẫn thiết nghĩ rằng bạn vẫn là người hạnh phúc. Vì chí ít rằng ở đâu đó, bạn vẫn có người để mà quan tâm, mà vỗ về cho dù có cách xa trăm ngàn ki lô mét.
Ngày tám tháng ba, với những bạn đang cô đơn. Chắc hẳn cũng không buồn, không tủi. Bởi bên bạn luôn có những người ban gửi những lời chúc ngọt ngào, vẫn có những quan tâm mà mọi người dành cho. Bạn không cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời.
Nhưng, buồn nhất, ngày tám tháng ba là đối với những người mà đã mất đi vợ, người yêu của mình. Nỗi buồn ấy có thể cứ kéo dài, âm ỉ trong một năm, nhưng nó lại bùng lên vào một ngày lễ nào đó. Khi thấy người ta hạnh phúc bên gia đình, thấy người ta mang tặng người mình yêu những bó hoa tươi thắm, thấy người ta cười rạng ngời bên người mình yêu thương thì chỉ biết chảy nước mắt vào lòng. Chỉ biết cắn răn thật chặt để không thể bật ra tiếng nức nở, chỉ muốn mình điếc, mình câm để không thấy những dòng người hạnh phúc ở đó đây.
Hai người, hai thế giới. Có thể thấy nhau qua những giấc mơ. Có thể thấy nhau qua những bức hình hoen ố theo thời gian... Nước mắt cứ chảy hoài trên má, lòng này nhuốm một nỗi ưu tư. Khổ sầu bao giờ mới cạn. Nhung nhớ rồi biết gửi gắm vào đâu.
Ước mơ một lần cãi vả với người thương, một lần được ngồi cạnh bên than thở đủ điều, một lần được nắm chặt tay nhưng đã quá xa vời. Tiếc nuối cũng chỉ làm thêm khổ mà thôi.
Nhìn nhau qua làn khói hư ảo, một người còn vướng bận bụi trần còn người kia đã về cõi hư vô. Nước mắt rồi cũng thôi rơi, nụ cười cũng tắt trên đôi môi ướt. Chỉ có tình yêu gói gọn vào hai chữ đợi chờ. Đợi một người không bao giờ trở về.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.