Chuyển đến nội dung chính

Thơ thầy Lê Quốc Châu.


MẸ HIỀN

Ngày xưa vượt núi trèo non
Vay mượn khắp chốn vì con học hành,
Bây giờ con đã trưởng thành
Mẹ như chiếc lá lìa cành sớm hôm.
Ngày xưa mò tép bắt tôm
Đêm mưa ngày nắng lo cơm cả nhà,
Bây giờ lê lết góc nhà
Trông con ngóng cháu rồi ra thẩn thờ.
Con đi mãi miết Mẹ nờ
Nên ít bên Mẹ những giờ ốm đau,
Giờ về bên mộ gục đầu
Ăn năn, hối hận còn đâu Mẹ hiền.

ĐÒ NGANG
Sang sông một chuyến đò đầy
Chở trò hôm ấy, lòng thầy mênh mang
Trò ra biển rộng thênh thang
Còn thầy ở lại đò ngang vững chèo.
BẾN SÔNG QUÊ
Trở về bên bến sông xưa
Đò ngang ngày ấy giờ thưa vắng người.
Bổng nhiên trong dạ bồi hồi
Một thời tôi đã khóc cười bến sông.
THUỐC LÀO
Người ta có lứa, có đôi
Riêng tôi lẻ bóng, rít hơi thuốc Lào
Hút vào sĩ diện nâng cao
Hồn quê dân tộc ngấm vào trong tim
KIỀU XƯA, KIỀU NAY
( Kính gửi cụ Nguyễn Du!)
Đời đâu chỉ một nàng Kiều
Thời nay hậu thế triệu kiều bán thân.
Ngày xưa vì cứu song thân
Ngày nay vì muốn sướng thân Cụ nà.
VIẾNG NGUYỄN DU
Lớn lên từ những câu Kiều
Cha ru con ngủ những điều ngày xưa
Mẹ thì ví dặm đò đưa
Nuôi hồn con trẻ những trưa nắng hè.
Lớn lên thầy giảng con nghe
Trang Kiều dâu bể, tái tê phận người
Đắng cay miệng thế khóc cười
Vã vật trong kiếp tạm thời ấy thôi.
Về đây con cảm ơn Người
Đã nhắc hậu thế, cuộc đời phù du.
PHẬN NGƯỜI
Hôm qua còn sống bên đời
Hôm nay anh đã về nơi suối vàng
Cuộc đời ngắn chẳng tày gang
Con người đang sống vội vàng ra đi
Mai này như lá nhẹ rơi
Mỉm cười vĩnh biệt, phận tôi…mỏng giòn.
CÕI TẠM
Đi qua bổn phận làm người
Trần gian là chốn tạm thời mà thôi
Sống sao khi chết đi rồi
Mọi người đều khóc, ta cười chia ly.
KIẾP NGƯỜI
Kiếp người tội nghiệp, mong manh
Tìm chi mãi chốn cạnh tranh, cướp giành
Mai này giấc mộng tan tành
Giật mình tỉnh giấc tàn canh mộng rồi.
Lầu son, gác tía người ơi
Có giúp người được luân hồi kiếp sau?
Xin người đừng chọn niềm đau
Gieo bao tội lỗi cho nhau đớn hèn!
DUYÊN NỢ
Đời người duyên nợ ai sinh?
Nợ cha, nợ mẹ nghĩa tình lặng trao
Nợ ân nhân nợ vời cao
Nợ quê, nợ những chiêm bao ân tình.
Nợ trời, nợ ánh bình minh
Nợ đêm nô lệ tái sinh làm người...
Vai tôi chất nợ người ơi,
Khi mô cho trả nợ đời trót vay?
GIÁO NGHÈO
Đã mang lấy phận giáo nghèo
Thôi đừng lắm chuyện eo sèo khổ nhau
Cuộc đời ngắn ngủi qua mau
Bon chen, vụ lợi mai sau được gì.
GIÁO CHÂU
Ai qua đất Vũ hôm nay
Có nhớ nơi ấy có thầy giáo Châu?
Bao năm vẫn chốn thâm sâu
Gõ đầu lũ trẻ, rồi hầu bản dân
Không màng thăng tiến vinh thân
Chỉ mong "đầy tớ" biết thân phận mình.
THƯỜNG THÔI
Nghi Xuân bịt cổng công đường
Chủ tịch tỉnh bảo chuyện thường ngày thôi.
Khen cho phong thủy nửa vời
Quan trước bịt cổng coi trời bằng vung.
Quan sau đập đá phá tường
Mở đi mở lại coi thường dân đen.
PHỐ NÚI
Ai về phố núi cùng tôi
Cam bù Sơn Thọ, mía đồi Hương Minh
Lợn rừng, cá mát trời sinh
Về đây ít bựa tái sinh con người
ĐẤT VŨ 1
Ai về đất Vũ, xin theo
Ngàn Trươi rũ xanh bóng cầu Treo dập dềnh
Giăng Màn mấy dặm chênh vênh
Vũ Quang sông núi bồng bềnh trong mây.
ĐẤT VŨ 2
Tôi yêu đất Vũ hoang sơ
Tôi yêu sông núi, nên thơ bản làng
Bao năm đãi cát tìm vàng
Cầu mong hậu thế xứng hàng sử thi.
THIÊN CẦM
Kỳ lạ đất ấy trời nhường
Núi cao, biển rộng, hàng dương rì rào
Tuyệt thay xứ sở gió Lào
Thiên Cầm biển ngọc gọi bao nhân tình.
BIỂN
Anh không hiểu, yêu em tự bao giờ
Chỉ biết rằng, bên em là biển rộng
Trái tim đập thổn thức chiều sóng vỗ
Bến bờ nào neo đậu một hồn thơ.
CÀ PHÊ
Một chiều xuống phố cà phê
Gặp cô ca sỹ thì mê mẫn người
Người đâu gương mặt rạng ngời
Giọng hát ngọt lịm dâng đời lời ca
Tâm hồn thánh thiện như hoa
Khiến bao quỷ dữ, con ma cũng hiền.
VIẾT CHO 20-10
Viết trong ngày 20-10-2008
Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam
Trường tôi phấn khởi tọa đàm ngày vui
Thầy Hòa nói tới nói lui:
“Trường ta phát triển ngọt bùi này, kia”
"Nga văn" mắt đảo lia thia
Thầy Đức đủng đỉnh sẻ chia tấc lòng.
Cô Tâm cầm một bó hồng
Cắm lên bàn tiệc còn bồng cả con.
"Nga lý" đi lại lòn xòn
Nhiệt tình cô Nguyệt, làng đồn đã lâu.
Thầy Khánh hay gọt “trái bầu”
"Hiền toán" thụ động têm trầu đồ xôi.
Cô Hương chỉ một thoáng thôi
Chủ động làm trọn một nồi thịt rim.
"Hiền hóa" mắt cứ lim dim
Liếc sang nhìn bạn để tìm đồng minh.
Thầy Chính tỏ vẻ sự tình
Đi lại nói nhỏ: "Ơi mình, anh giúp"!
Cô Trang bưng một nồi xúp
Cô Thúy hay bận chẳng giúp được gì?
Dì Hoa thì lại phân bì:
"Ăn thì ăn cả mình dì phải lo".
Thầy Vỹ được thế “làm to”
Nói vào: "Dì ạ, quá lo khổ mình"...
Trung tâm trọn nghĩa, ven tình
Tôi không lễ vật giật mình nghĩ suy.
May thay trong phút lâm nguy
Được câu lục bát đền nghì trúc mai.
Mong rằng trong những ngày mai
Trường tôi phát triển lên đài vinh quang.
Vũ Đại nắng rực đỏ làng
Chúng tôi hội ngộ lòng càng vui hơn
.
NHÂN TÌNH THẾ THÁI
Nhân tình thế thái ngẫm thật hay
Bàn cờ thế cuộc khéo vần xoay
Khôn dại hơn nhau nơi khóe miệng
Giàu nghèo đôi ngã trở bàn tay
Hào quang còn rạng còn đưa đón
Bóng tối sa sầm chỉ mình hay
Tạo hóa sinh chi đời phong vận
Nguyễn Du sống lại cũng xua tay.
LÀM NGƯỜI
Đã trót sinh ra phận làm người
Đi vào thế sự để mà chơi
Sa cơ lỡ bước người chê bỏ
Sự nghiệp chưa thành kiên nhẫn thôi
Thói đời thấy lợi là đua chạy
Quân tử nghìn dặm vượt ra khơi
Kiếp sau phải sống trần gian nữa
Lạy Chúa con xin lại làm người.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.

Việt Nam của tôi

  Châu Âu có thể đẹp. Mỹ có thể tuyệt vời. Nhưng Việt Nam là nước Tôi được sinh làm người. Và tôi sẽ ở lại, Chết trên mảnh đất này. Vì nó là Tổ Quốc Cha ông bao đời nay. Mỗi người một hoàn cảnh. Ở Mỹ hay châu Âu, Tất cả con dân Việt, Cho dù đang ở đâu, Theo “tiếng gọi hoang dã” Luôn hướng về quê nhà, Với bát canh rau ngót, Đĩa dưa và bát cà. Với ngôi chùa cổ kính, Với bàn thờ tổ tiên Ruộng lúa xanh bát ngát Và những đầm hoa sen. TBT