Chuyển đến nội dung chính

Một năm.

Ủa, một năm rồi.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, mới đó cũng đã một năm rồi. Một năm với biết bao nhiêu điên khùng trong cuộc sống, một năm với bao nhiêu chấn động để lại những dư âm cho những năm tiếp theo. Tất cả, gói gọn trong hai chữ một năm. Tất cả, niềm vui nỗi buồn mấy ai mà có thể vượt qua, mấy ai mà không hề đơn độc.
Người ta thường bảo rằng đi quá lâu rồi sẽ mệt. Chờ quá lâu rồi sẽ nản lòng. Và có lẽ, khi đi lâu, chờ lâu thì tốt nhất bây giờ nên tìm một điểm dựa cho cuộc đời. Suy nghĩ và hướng tới những gì mình mong muốn, thay vì hoài cổ, bất cần.

Một năm rồi.
Không dài mà cũng không hề ngắn. 


Có những người lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, không hề ồn ào, không hề báo trước. Cứ như là cơn gió nhẹ nhàng giữa trời hè oi bức, để khi đi rồi ta lại giật mình tiếc nuối.
Có những người mới quen mà tưởng như rằng tri kỷ. Không cần phải dông dài, họ cứ lặng lẽ hiểu, lặng lẽ khuyên, lặng lẽ bên ta và lặng lẽ trao cho ta niềm tin.
Có những người gặp gỡ như là duyên. Không hề báo trước nhưng cảm giác thân quen nhường nào. Không cần phải như này, như nọ. Chỉ cần bình yên sau mỗi chốn đường về, cần mỉm cười ngay cả trong lúc mình đang còn ngủ. Hạnh phúc rất đỗi đơn sơ nhưng thật sự diệu kỳ.
Ta học được.
Cuộc sống này không hề phức tạp, nó đơn giản vô cùng. Nhưng dưới con mắt và cách nhìn nhận vấn đề, ta đã vô hình chung làm nó trở nên rối ren trong cách nghĩ, cách nhìn.
Nụ cười luôn là phi ngôn ngữ giao tiếp hiệu quả nhất đối với nhiều người. Không nhất thiết phải giữ bộ mặt lạnh tanh với những người mà mình không hề quen biết. Cười, cười lên như những đứa trẻ để thấy rằng có nhiều người dễ mến biết bao nhiêu. Nụ cười trao đi, bạn sẽ nhận được nụ cười.
Cuộc sống luân hồi, luật nhân quả luôn rành rành trước mắt. Phật với Thiên Chúa Giáo đều hướng con người đến cuộc sống tốt hơn, đức con người tại tâm. Vì thế, cố gắng làm những việc tốt mà mình có thể, không phải là để người khác mang ơn, mà chính là để trả một phần nợ của cuộc đời.
Chỉ có mẹ cha luôn là người quan tâm ta nhất. Dù thế nào, mẹ cha vẫn yêu ta vô điều kiện, còn tất cả mọi người khác thương ta đều có điều kiện hẳn hoi. Thế nên, dù bận cỡ nào cũng nên gọi về nhà cuộc điện thoại, để biết rằng mẹ cha vẫn còn đang khỏe.
Sức khỏe luôn là điều quan trọng nhất. Nhưng ta thường hoài thường phí sức khỏe của mình ở lứa tuổi thanh niên để lúc về già thường: giá như.
....
Một năm qua.
Và, ngày mai bắt đầu một năm tiếp theo.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.