Chuyển đến nội dung chính

Chửi thề

Mỗi lần bàn về giới trẻ, tôi thường đổ thừa cho mấy anh internet. Khi mà cả thế giới thu nhỏ trong ngôi nhà bạn, tầm tay bạn thì cái cả thế giới đó đôi lúc lại khiến bạn hụt hẫng vô cùng. Ngang hàng với cái được là cái mất luôn song hành cùng tồn tại. Mất đó là mất đi nét đẹp thanh lịch, mất đi văn hóa tối thiểu nhất của một số bộ phận trẻ thanh niên bây giờ.


Nếu cách đây vài năm, mỗi lần nghe thấy những câu chửi thề, chửi tục từ một thanh niên nào đó trên đường phố. Tôi sẽ rất là ức chế. Xem như đó là một thằng bặm trợn, xấu xa. Nhưng, bây giờ, thì những câu chửi thề, nói tục ấy cũng chỉ khiến mình nhếch mép mà đi, không hề nghĩ ngợi, không hề phải bận tâm tới những người có thể gọi nôm na là văn hóa lùi ấy nữa.
Có người từng nói với tôi, chửi thề không hề xấu. Ừ, nếu xét một góc cạnh nào đó, thì nó không là xấu thật nhưng cũng không thể vì không xấu mà chấp nhận một cách dễ dàng và đưa nó vào văn hóa chửi thể, chửi đổng. Chẳng thế nào định nghĩa về xấu, chỉ với mỗi người khác nhau, mỗi cách nhìn nhận khác nhau thì sẽ có những khái niệm khác nhau về xấu. Cũng như tôi, trước đây và bây giờ, tôi lại có cái nhìn khác về vấn đề chửi thề trong xã hội. Đơn giản vì môi trường xung quanh tác động ít nhiều vào cách suy nghĩ của mình. Khiến có thể dễ dàng, thoáng hơn trong suy nghĩ.
Tôi cũng đã từng gặp những người rất ngoan - cái ngoan của một đứa con không hề biết chửi thề, nói bựa. Ấy, nhưng thời gian khiến nó thay đổi, môi trường sống khiến nó đổi thay. Nó khác, đối lập hoàn toàn với những ngày tháng trước. Tôi không trách, mà cũng chẳng có quyền gì mà trách, mà lên đời dạy dỗ mày phải như thế này, thế kia. Chỉ biết im lặng, đôi lúc lại nhảy chổm vào họng nó ngắt lời để nó phanh lại cái sự khốn nạn của một đứa thanh niên muốn thể hiện mình bằng những thức vô bổ.
Mỗi người có một cách giảm stress khác nhau, và cũng lấy cái lí do chửi thề như vậy để cho mình được thoải mái hơn là một điều không thể. Mà đó, chỉ là một lời chữa ngượng cho một hành động không thể ngượng hơn.
Thiết nghĩ, có thể mình không hề giỏi ăn nói, giao tiếp còn kém cỏi rất nhiều. Nhưng, không vì thế mà bạn lại chửi thề để cho mình có thể an tâm hơn là mình mạnh. Cứ mạnh dạn, cứ đọc sách, cứ ra ngoài cọ xát với xã hội, bạn sẽ nhận lại được rất nhiều, đó là văn hóa giao tiếp kính trên nhường dưới, đó là những hành trang giúp bạn có thể tự tin hơn khi bước ra ngoài.
Đừng có ngồi anh hùng bàn phím, đừng có nghĩ suy rằng cả thế giới ở trong tầm tay bạn nên có thể nắm bắt được tình hình chỉ trong chờ vào anh internet.
Và đây, tôi cũng là một đứa chửi thề đang nói về những đứa chửi thề khác.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.