Chuyển đến nội dung chính

Quang gánh yêu thương



Những đêm khuya, không bất kể là trời đông rét muốt hay trời hè oi ả. Những tiếng quang gánh hàng rong, những tiếng rao đêm vẫn cứ len lỏi qua từng ngõ ngách xóm trọ, vang lên trong không trung tiếng mời mua hàng nghe thương xót đến cùng. Đó chỉ có là tiếng những người mẹ, những người cha đang cố gắng bán hết những chiếc bánh cuối cùng còn sót lại trong ngày để mong sao hàng đừng ế ẩm. Đó chỉ có thể là tình thương mãnh liệt mới có thể chống chọi được những cái rét, cái đói về khuya để mong thấy được con mình ăn no hơn một chút, ấm hơn một chút và có thể cặp sách đến trường trong niềm hân hoan giống như bao bạn bè khác.
Những tiếng rao đêm vẫn cứ đều đều, những bước chân vẫn cứ chậm rãi, hay tiếng xe đạp cọc cạch ở con phố cũng khiến ai xao lòng. Chỉ cần, chỉ cần một giây thôi, nghĩ về cha mẹ, nghĩ về những gánh nặng mà mẹ cha đang phải cố gồng mình lên để mong cho con cái tốt đẹp hơn rất nhiều là cũng cảm giác vơi đi phần nào những dồn nén bấy lâu.
Đêm vẫn cứ buông, thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi. Không còn là những tiếng rao đêm: bánh rán, bánh mì, bánh khúc... nữa mà lại là tiếng lòng ngổn ngang của những đứa xa quê như tôi. Tiếng của mẹ vọng về, tiếng của cha thức dậy trong tiềm thức. Thương. Nhớ.
Người ta thường bảo, lúc nào làm cha làm mẹ mới có thể hiểu hết được tấm lòng mà mẹ cha dành cho. Nhưng, cuộc sống biến chuyển không lường, mẹ cha có thể chờ được ta hiểu được đến bao lâu. Thôi, cố gắng làm những gì tốt đẹp nhất, quan tâm cha mẹ nhiều hơn, yêu cha mẹ hơn... đừng để khi mất đi rồi lại giật mình ỷ ôi thương tiếc.
Một cuộc gọi, không kể ngắn hay dài, chỉ hỏi dăm ba câu viển vông để biết răng cha mẹ còn khỏe. Chứ không cần phải chờ tuần tháng mới gọi một lần. 
Cha mẹ ta cũng vậy - dù không có quang gánh hàng rong, nhưng cũng có những vất vả không nói nên lời khi nuôi ta lớn khôn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.