Chuyển đến nội dung chính

Viết cho con!


Gửi con, người mà có thể bây giờ chưa xuất hiện trong cuộc đời mẹ. Nhưng mẹ tin, ở tương lai nhất định con sẽ cùng mẹ trải qua những tháng ngày vui buồn của cuộc đời, cùng mẹ vui chơi, cùng mẹ làm những điều mà con thích và cùng mẹ rong ruổi trên những đoạn đường. Con nhé!

Mẹ sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để cùng con đến trường mỗi ngày, không phải là chở con trên xe với khẩu trang kín mít, không phải để sáng ngủ dậy con còn mắt nhắm mắt mở mếu máo lười đến trường. Mà thay vào đó mẹ sẽ cùng con đi bộ tới ngôi trường con học, kể cho con nghe vì sao lá màu xanh, con tắc kè hoa chuyển màu, vì sao ăn rau tốt cho sức khỏe... và vì sao bạn bè ai cũng có ba mẹ chở đến trường còn con phải đi bộ.
Con cũng đừng buồn khi mẹ không hề kể những truyện cổ tích cho con nghe. Hoàng tử là của công chúa. Mẹ muốn con sống thực tại với cuộc sống này, con là con của mẹ, con sẽ thực tế giống mẹ vầy, không hề tin vào ông bụt để đợi chờ phép màu đến. Mà thay vào đó con sẽ cố gắng làm, cố gắng thực hiện những mơ ước của mình.

Mẹ sẽ không bỏ tiền túi của mình để ghi danh con ủng hộ cho trẻ em nghèo, hay là những mảnh đời bất hạnh. Mẹ không muốn những việc làm có thể là tốt nhưng vô hình chung lại làm xấu con mẹ, để rồi lớn lên con chỉ biết lấy của người khác chia sẽ mà không phải là của mình bỏ ra. Thế nên, mẹ sẽ dạy con theo cách riêng của mình, con đừng so bì với xã hội ngoài kia. Bởi mẹ yêu con, mẹ biết thế nào là tốt nhất cho con của mẹ!
Con cũng đừng dỗi khi mà mẹ không cho con dùng những thiết bị thông minh, đừng so bì với bạn bè sao chúng nó được chơi ipad, iphone mỗi lần ăn cơm mà mẹ lại cấm tiệt con chơi. Vì mẹ không muốn con chăm chú vào những thiết bị điện tử để rồi mắt con kém, mới có tí tuổi đầu mà đã phải gắn đít chai vào mắt... và, mẹ không muốn con hờn dỗi không ăn khi mà không có điện thoại. Yên tâm con nhé, mẹ quy định số phút con ăn cơm, không ăn đồng nghĩa với con đói, mà đói là tự khắc phải ăn, nên con đừng đòi hỏi gì nhiều ở mẹ.
Con đi học, mẹ cũng không ép con phải đứng đầu lớp về học lực, hạnh kiểm. Cũng không hề bắt con phải đi học thêm đêm ngày để có thể bằng bạn bằng bè. Mẹ sẽ cho con thời gian để thở, để vui chơi. Học thua bạn mẹ cũng không hề bận tâm, chỉ cần con khỏe mạnh, lớn lên tư duy tốt chứ không hề rập khuôn thế là mẹ yên tâm. Với cái giáo dục của đất nước mình, mẹ khó lòng mà tin tưởng được nữa, mẹ không cần con mẹ học giỏi mới giàu. Mẹ chỉ cần con mẹ khỏe mạnh, biết nhìn nhận xã hội,biết thương yêu và chịu trách nhiệm những gì mình làm là mẹ an tâm nhất.

Tiến lên là một đức tính tốt, nhưng nếu mệt mỏi con có thể lùy lại. Lùy, không có nghĩa là con thua cuộc, mà để con có thể nhìn nhận lại chính bản thân mình, để con biết được sức con đến nhường nào. Lùy, có lúc chỉ để con hiểu bớt những gánh nặng khi phải gồng mình lên là hạnh phúc, con sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Kệ thiên hạ đi con, không ai có thể tự đi trên đôi chân của mình thay con, không ai có thể sống cuộc đời của con thay con. Mặc kệ người ta chỉ trích, mặc kệ người ta nhòm ngó, thiên hạ có dăm bảy loại người, họ hỏi về con không nghĩa ai cũng thương con mà có thể họ đang giải đáp cho bản tính hiếu kì của bản thân họ. Không cần quan tâm con nhé!
Mẹ sẽ cùng con tìm hiểu những sự phát triển của con người qua từng giai đoạn, để con có thể hiểu và tránh được những tò mò không đáng có. Vì, con được biết,con có quyền phải hiểu. Mẹ sẽ không ngượng ngùng khi nói với con về những vấn đề con cần được biết. Mẹ cho con hiểu sẽ tốt hơn là con truy cập vào những địa chỉ lệch lạc để tìm hiểu vì bản tính tò mò của con.
Rồi con cũng có người thương, con đừng bao giờ làm tổn thương họ. Vì, họ không đáng để con lấy làm trò đùa. Tu trăm năm mới được chung thuyền, ngàn năm mới chung chăn gối. Hãy sống thế nào, hành động thế nào để dù có chia xa thì khi nhắc về con thì họ vẫn tôn trọng, và lỡ trên đường đời nếu vô tình gặp lại, họ vẫn mỉm cười chào con.

Mẹ muốn con chịu trách nhiệm với những gì mình làm, con không hề được đổ lỗi cho bất kỳ ai, không hề chối bỏ trách nhiệm của mình chỉ vì hoàn cảnh này nọ. Tự tin lên, bạn trẻ của mẹ. Trên đảo gù, người thằng lưng là người dị tật, nhưng không bao giờ được dị tật về tâm hồn, nhân cách con nghe.
Còn nhiều điều muốn viết cho con lắm. Để sau này, con của mẹ đọc lại, con có thể mỉm cười nói với mẹ rằng: mẹ cũng rảnh thiệt.
Cà phê hôm nay đắng con ạ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.