Chuyển đến nội dung chính

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.


Alo.
Khuê, em đang ở đâu vậy
Công viên anh ạ
Chờ anh tí, anh đón nhé.
....
Cô lặng lẽ ngồi ở hàng ghế như lúc ban đầu. Mặt hồ lăn tăn sóng, nỗi lòng cô cũng nổi lên những con sóng của cuộc đời.
Ly cà phê sữa đưa trước mặt cô. Là anh.
Cảm ơn.
Cô lịch sự như với tất thảy mọi người. Cái lịch sự đôi phần khiến anh khó chịu.
Cuộc sống ở đây bình lặng thật,không ồn ào, không lọc lừa... ngồi bên anh, không nghĩ suy về một chủ để nào trong cuộc sống. Cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều, kệ ngoài kia.
Anh nắm tay cô, giật mình vội rút tay ra. Khiến anh nắm chặt tay cô hơn. Cô quay sang nhìn anh, mặt không hề có chút xúc cảm. Lẽ rằng mấy năm đợi chờ, mấy năm qua làm cô lãnh đạm hơn nhiều, lãnh đạm với tình yêu của chính bản thân mình.
Em không còn chút tình cảm nào với anh?
Không phải?
Thế sao em cứ như gượng ép với anh như vầy?
Vì em sợ, sợ lần nữa anh sẽ bỏ em đi. Anh cũng lặng lẽ đi như trước đây, anh để lại cho em bao nhiêu điều khiến em sợ hãi.
Anh xin lỗi, chuyện qua rồi, anh không lặp lại đâu.
Khi lời hứa của ngày hôm nay thì ngày mai sẽ không còn có tác dụng.
Anh lặng im, có lẽ nỗi đau anh để lại cho cô quá lớn, lớn đến nỗi nó làm chai sạn đi một con người đa cảm như cô, lớn đến nỗi khiến cô sợ những mối quan hệ của chính mình. Cho cô thời gian, thời gian để cô dần bình tâm lại giữa những ngày bão nổi.
..............
Đôi lúc em muốn bỏ những bộn bề cuộc sống, bỏ những phố thị xa hoa, bỏ những mối quan hệ của chính mình để về quê sống, làm việc. Nhưng rồi em sợ, em sợ sẽ không lần nào được gặp anh nữa. Em sợ, em sợ sẽ không nói hết những nỗi lòng của mình cho anh nghe. Em sợ, sợ em phải giày vò với những nỗi nhớ, với những dự định dang dở.
Em cũng nhu nhược đúng không anh?
Không đâu.
Mình về em nhé.
Cô cầm bàn tay anh, lặng nhìn về phía xa... phía của an nhiên và hạnh phúc.
Bởi cô mạnh mẽ bản lĩnh với tất thảy mọi người, còn bên anh cô vẫn cần được yêu thương, che chở.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.