Chuyển đến nội dung chính

Sống khác

Tối qua, có người nói: "phong cách của Thùy khác xưa quá nhiều". Ừ đúng, khác nhiều thật. Những tưởng những vấn đề mình không hề tơ tưởng đến mà giờ đây lại theo nó như một sợi dây vô hình siết chặt lại tận tim gan.


Đọc lại, nhớ lại những bài viết ngày xưa, gọi là ngày mới khai thiên lập địa. Những vấn đề bàn đến thuộc về xã hội, ngòi bút ngày xưa điêu vật vã, mình sẵn sàng có tình với những người khác quan điểm để nhảy vô kích đểu, gọi là ném đá thẳng tay mà chả hề thương tiếc.
Người ta chỉ trưởng thành hơn chứ không già đi.
Trưởng thành hơn bằng việc họ muốn sống một cuộc sống an nhàn, đúng sai không thèm giải thích,
Trưởng thành hơn cho những giông bão cuộc đời tôi luyện trong tâm nút lặng để được yên nhiên.
Mặc kệ thói đời, mặc kệ xã hội ngoài kia... cứ như những con rùa, họ lặng lẽ tích cóp cho đời, đẻ ngàn trứng không ai biết nào đâu giống gà, đẻ một trứng là cả xóm cả làng phải biết.
Chỉ biết mình nhưng cũng chẳng hiểu nổi chính mình.
Khi bạn chọn cho mình một phong cách mới thì chính bạn đang đau với những gì xảy ra trong cuộc sống của chính mình, bạn chọn cho một lối thoát để thoát ra khỏi những sân hận trong chính cảm xúc. Liệu, như thế bạn còn có bị đau.
Đôi lúc, tự kiếm cớ cho mình bận để từ chối những cuộc vui của tất thảy mọi người. Tự ép bản thân mình làm việc gấp đôi gấp ba ngày thường để bản thân không còn nhớ đến những gì không nên nhớ.
Chúng ta cứ làm khổ mình.

Không ai hành hạ mình, chỉ bản thân mình hành hạ chính mình.
Làm gì ai có quyền, làm gì ai có phép siêu nhiên để bắt mình làm theo ý họ..  chỉ là do mình.
Tôi không màng đến, cũng chẳng tốn nhiều giấy bút. À quên, tốn nhiều ký tự để viết về Trump, vì với tôi ông chả ảnh hưởng gì đến mình. Nước Mỹ ra sao cũng kệ, Tôi chỉ quan tâm tới việc của mình hôm nay đi làm ra sao, lương tăng không... Cứ thân ốc chẳng lo ốc, mà lo cóc mọc rêu thì bao giờ mới trưởng thành và lớn mạnh được.
Thời gian trôi, con người ta vận động không ngừng nghỉ. Kể cả lúc ngủ. Chúng ta thường có những suy nghĩ khác, những cách làm khác nhau. Có thể tại thời điểm này, cách quyết định này là đúng nhưng với một thời điểm khác, quyết định đó lại là một nỗi đau không hề nguôi cho những người đặt niềm tin vào nó.

HÃY NẮM LẤY TAY TÔI NẾU LÒNG BẠN MUỐN.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.