Chuyển đến nội dung chính

Thụy Khuê

Hoàng trở mình tỉnh dậy, Khuê đang gục đầu ngủ bên giường. Chắc có lẽ cô mới chợp mắt. Anh ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, muốn vuốt lọn tóc đang chảy dài trên má nhưng sợ cô tỉnh giấc. Nhìn cô xanh xao hơn xưa, chắc lại bỏ bữa, lại ăn uống không ra gì rồi cứ vùi đầu vào công việc. Đặt bàn tay nhẹ lên tay cô, giá như lúc nào cũng như thế này thì tốt nhỉ? không còn có ai ngăn cản, không còn gánh nặng vùng miền. Nhìn cô ngủ, bình an.

Khuê mở mắt ra, thấy anh đang nhìn mình chăm chú. Cô không biết phải nói như nào, thôi vờ như là không biết.
Anh dậy rồi à.
Ừ, anh mới dậy.
5 giờ rồi, chắc mẹ anh cũng gần vô rồi đấy. À, mà anh cảm thấy trong người thế nào?
Anh khỏe hơn rồi. Giá như ngày nào mình cũng được bên nhau thì tốt em nhỉ?
Chắc mấy ngày hôm nay em không vô thăm anh được, anh nhớ giữ gìn sức khỏe.
Em đi đâu à.
Ừ.
Mẹ Hoàng bước vào, Khuê vội vàng rút tay ra khỏi tay anh. Anh nhìn cô. 
Bác vào với Hoàng rồi, cháu xin phép về ạ. Cháu chào bác.
Ở lại ăn sáng đã cháu.
Cảm ơn bác, cháu hẹn bạn cháu rồi à. Chào bác cháu về, chào Hoàng nhé.
Vội vàng đi ra cửa vì sợ muộn giờ làm. Mừng vì Hoàng khỏe hơn rồi, hôm nay bác sĩ bảo anh xuất viện được. 
Ngày cuối cùng của năm không còn bộn bề công việc. Thay vì cả phòng ngồi lách cách bên cái máy tính, thì nay câu chuyện lại rôm lên. Ai cũng rộn ràng chuẩn bị đón xuân sang, ai cũng háo hức về quê.
Khuê, hay tết về quê anh đi. Cuộc đời bao nhiêu mà cứ lo làm thế.
Thôi, anh về quê chơi nốt phần em nghe. Em có trực bài thì anh mới có thời gian chơi tết chứ. Khuê đáp lại Anh, một anh chàng đồng nghiệp quê miền Tây, hài hước và đào hoa.
Về với anh, ra mắt ba má luôn nè. Má bảo lâu rồi em không có về thăm má.
Về rồi lỡ má bắt ở với má luôn không cho lên đây đi làm nữa thì sao?
Haha... tự tin quá!!
Buổi tất niên cuối năm khác hẳn mọi năm, năm nay được tổ chức ở công ty. Mọi người quây quần bên nhau, những kết quả và hạn chế trong năm qua, những định hướng cho năm tới. Tổng biên tập vỗ vai Khuê:
Anh thật sự rất buồn khi em quyết định rời xa nơi đây. Anh nhớ lại những ngày đầu cùng nhau đặt những viên gạch đầu tiên, nhớ những lần cãi vã, nhớ những đêm mấy anh em mình gần như thức trắng để làm việc... mỗi đứa, đều là một trợ thủ đắc lực của anh, anh không muốn phải nói lời chia tay với bất kỳ ai cả. Anh vẫn mong em thay đổi quyết định trong những ngày gần cuối này, nhưng nếu dù em có lựa chọn như nào đi chăng nữa thì mọi người vẫn thương em, và chỉ cần lúc nào em muốn trở về thì công ty luôn mở rộng cửa chào đón em.
Chị Khuê...chị nghỉ việc à? Ngọc Bích lên tiếng.
Chưa có nghỉ mà em.
Những ngày đầu em mới vô làm, em thấy chị khó. Khó gần. Làm việc với chị em luôn sợ, em sợ chị mắng. Em không mấy thiện cảm với chị. Trong mắt em chị là một người lạnh nhạt và dữ. Chị mắng người ta mà chị không sợ người ta ghét.Nhưng rồi, khi hiểu chị hơn, em thấy thương chị. Chị muốn bọn em trưởng thành hơn ấy thế mà bọn em còn không biết, còn đi nói chị này và nọ. Em xin lỗi chị.
Có gì đâu em. Khuê cười.
Buổi cuối cùng của năm, mọi người nói lên hết những suy nghĩ của mình. Khuê cũng bộc bạch hết những tình cảm của mình dành cho mọi người.
Điện thoại Khuê reo. Hoàng gọi.
Anh về rồi em.
Dạ, hôm qua em nghe bác sĩ bảo rồi. Nhớ ăn uống, giữ gìn sức khỏe nghe.
Em đang làm gì vậy?
Em đang ngồi nói chuyện với mấy anh chị thôi, ôn lại một năm qua làm được gì mà.
Chiều ghé nhà anh được không?
Em sáng bảo với anh rồi, mấy ngày hôm nay em bận mà.
Anh chờ em, muốn gặp vì anh nhớ em mà.
Ừ, thế giờ nghỉ ngơi đi nha.Nhanh khỏe nha.
Này em.
Sao anh
Yêu em.
Thôi đi ông, mẹ nghe bây giờ. Thế nhé.
 Hoàng mỉm cười, mở điện thoại ra ngắm hình cô. Sau bao nhiêu thì bây giờ hạnh phúc đang đến gần.
Hoàng năm nay lấy vợ đi nhỉ?
Mẹ từ ngoài bước vào. Anh cười: con hỏi Khuê đã.
Cưới đi, hai đứa lớn rồi, cưới mà lo làm ăn.
Dạ. Anh cười, lòng hạnh phúc.
Tết nay nó về quê không?
Không mẹ, cô ấy ở lại trực à.
Bảo nó sang đây ăn tết, con gái một mình ăn tết xa nhà buồn lắm đó. 
Dạ mẹ.
Chưa bao giờ anh thấy mẹ dễ gần vậy.
Ra tết con về quê cô ấy mẹ nha.
Ừ, về ra mắt bố mẹ vợ là vừa.
....................................................
Anh về phòng rồi à? anh ăn chưa? em sang chơi nhé. Tin nhắn zalo của Đức, anh vội vàng replly: 
Sang đây chơi với anh cho vui, anh về lúc sáng.
OK. chờ em tí.
....................................................
Chị Khuê ra tết nghỉ việc, về quê hẳn, anh biết chưa?
Hoàng ngạc nhiên, sao vậy?
Em tưởng anh biết chứ? Anh Long mới nói với em. Chắc chị không muốn anh với gia đình anh khó xử. 
Giờ ổn rồi em ạ, mẹ anh còn bảo anh cưới Khuê nữa mà.
Tội cho chị ấy, cứ sống vì người khác, chưa lần vì mình, chắc chị cũng buồn. Công việc khi có chổ đứng, khi được làm việc mình thích thì phải từ bỏ. Chị nói: Sài Gòn quá nhiều niềm đau.
Anh. anh xin lỗi.
Anh có lỗi gì với em mà xin lỗi. Em biết chị còn thương anh nhiều lắm. Bên anh, chị cảm giác bình an nhất, không quay cuồng với bài viết. Chị là chị, một người bình lặng giữa cuộc đời
Em cũng thương Khuê đúng không?
Tại sao người ta cứ mãi thương một người làm mình đau. Anh phải thương Khuê thật nhiều, hứa với em đừng làm chị tổn thương thêm lần nào nữa.
Ừ, anh hứa.
......................................
Alo, ra mở cửa cho anh.
Anh khỏe hẳn chưa mà đến em vậy?
Vào đến phòng, anh ôm chặt lấy cô: đừng bỏ anh em nhé.
Anh sao vậy
Anh sợ mất em thêm lần nữa, mình cưới nhau nhé.
Cô ôm lấy anh. Sau bao nhiêu tháng ngày có lẽ đây là ngày hạnh phúc nhất.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.