Chuyển đến nội dung chính

Hạnh phúc

Bạn từng hỏi tôi: Hạnh phúc là gì?
Ừ, hạnh phúc muôn màu muôn vẻ lắm, gợi nhớ gợi thương bao nhiêu điều, hạnh phúc bình dị lắm mà cũng lắm gian nan trong chặng đường tìm kiếm.


Hạnh phúc là đích đến của bao nhiêu người?
Của tất thảy?
Ai sống trên đời mà chẳng mong mình được hạnh phúc?
Ai sống trên đời mà chẳng mưu cầu hạnh phúc?
Để bắt gặp những nụ cười hạnh phúc quả thật là không khó ở đôi bạn trẻ nhưng để tìm thấy ánh mắt an nhiên, hạnh phúc của những bậc cụ ông cụ bà không hề là đơn giản. Thế gian muôn màu, hạnh phúc hôm nay nhưng ngày mai tan rã. 
Hạnh phúc là cái nắm tay lúc về già.
Hạnh phúc là trải qua bao nhiêu dông bão vẫn có thể bên nhau, cùng nhau cố gắng đi hết chặng đường, vì nhau mà thương nhau nhiều hơn, thương nhau mà có trách nhiệm với chính những lời hứa của mình.
Với những thiên thần bé nhỏ, hạnh phúc là khi được cất tiếng khóc chào đời, được nghe lời hát ru của mẹ, được ba dỗ dành yêu thương.
Với những trẻ mồ côi, hạnh phúc là được thốt ra từ tận trong lòng hai tiếng mẹ ơi, cha à... những cái ôm siết chặt của người thương sau bao năm xa cách, Được ngủ trong lòng mẹ, được cha cõng đi chơi. Đơn giản, bình dị.
Với những cặp tình nhân, hạnh phúc chỉ là tin nhắn chúc ngủ ngon, sáng đang ngon giấc giật mình bởi tin nhắn điện thoại reo liên hồi, bất giác mỉm cười hạnh phúc bởi dòng chữ thương yêu: trời trở mùa, người trở mình, sáng đi làm nhớ mặc ấm nghe.
Hạnh phúc có khi nào là chở đợi, là chia xa.
Không, chia xa không bao giờ là hạnh phúc, đợi chờ cũng chỉ là cái vỏ bọc cho niềm tin héo dần và hi vọng tan biến. Hạnh phúc gì chứ, chỉ khi con người ta trưởng thành họ biết dấu đi tình cảm của mình để không ai được phép khơi gợi niềm đau trong thâm tâm mình thêm lần nữa.
Đừng cố tỏ ra bạn là người hạnh phúc khi tim mình đang đau.
Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ vì tình thương không bao giờ được san sẻ.
Cứ ngã đó, khóc đó rồi đứng dậy đó. Tự lau nước mắt cho mình, Tự vững bước trên con đường mình đi. Chỉ e sợ rằng sau bao nhiêu sóng gió con người ta đã chai sạn với chính tình cảm của mình.
Bởi vì ai cũng được phép hạnh phúc.
Tôi hạnh phúc bởi vì tôi được tự do làm những gì mình thích, được lựa chọn những gì tốt nhất cho cuộc đời tôi... và, dám chấp nhận những đắng cay đầu đời.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.