Chuyển đến nội dung chính

Lặng ...

Tết - Sài Gòn vắng một cách lạ thường.
Một mình Khuê đi trên con đường, nhắm mắt đi mãi chắc cũng chẳng sợ phải đụng ai.
Chỉ những tiếng gõ lách cách trên bàn phím cũng đủ phá tan bầu không khí tĩnh mịch ở công ty.
Những ngày cuối cùng ở đây, cho cô bao nhiêu cảm giác, những dấu yêu thân thuộc cứ hiện về. Những ngày đầu mấy anh em cặm cụi bên bàn vi tính, lục tung cả văn phòng để tìm cái quyết định bỏ quên ở cặp sách sếp tổng... những ngày vừa ngồi làm vừa ngủ. Bình dị, thân thương một cách lạ lùng.
Tiếng gõ cửa? Ai nhỉ? nhân viên nghỉ hết rồi mà... chắc có lẽ sếp. 


Khuê ra mở cửa, giật mình, thì ra là Đức.
Sao em biết chị ở đây mà đến.
Đầu năm, ai cũng nghỉ chỉ có chị đi làm, không có làm đây thì làm đâu vậy hà?
Ừ, tinh ý quá nha.
Em về nhà ngoại em, đi qua công ty chị đưa cho chị ít đồ ăn, chứ ngày tết mà úp mì ăn là không được, cả năm ăn mì đó.
Ủa, ai bảo chị úp mì ăn?
Thôi, em lạ gì tính chị nữa, mấy ngày không gặp mà xanh xao quá.
Chú cứ đùa, chị vẫn ăn uống đầy đủ à?
Chị, ra tết chị về thật sao?
Ừ em, năm mới hỏi chuyện cũ làm gì?
Chị không ở lại được sao?
Những cuộc gặp gỡ đều là duyên, khi người ta không còn gặp nữa cũng đừng nên than thân trách phận mà lúc đó duyên đã không còn, nhưng trong thâm tâm mỗi người sẽ còn mãi hình bóng đối phương.
Thế anh Hoàng sao chị?
Anh ấy à, rồi anh cũng có người thương thôi.
Anh ấy thật lòng với chị mà.
Ừ, chị biết anh ấy thật lòng với chị. Chắc em còn nhớ, lúc đang còn quen chị anh ấy cũng lặng lẽ bỏ chị không nói một lời để đi quen người khác chứ? thì giờ cũng vậy thôi, chị về quê anh cũng chả buồn phiền gì nữa. Mà, gia đình anh cũng có thích gái quê giống chị đâu, anh nghe lời mẹ rồi anh cũng quên chị thôi.
Sao chị nghĩ như vầy?
Sự thật như vậy, dù muốn không nghĩ vậy cũng khó lắm em?
Chị không thể vì một người mà bỏ cả đam mê của mình, em hiểu chị. Nhưng chị ạ, con người ai chả có phút lỗi lầm, ai chị cũng thứ tha được sao với người chị yêu chị không thể bỏ qua được vậy hả? sống vì mình đi chị... hạnh phúc của chị, chị phải giữ.
Em không muốn chị về quê đúng không?
Dạ.
Thế định lúc nào giới thiệu người yêu cho chị đây?
Khó lắm chị, cô ấy yêu người khác rồi.
Thôi, đừng buồn nghe. Vui lên như chị nè, rồi hai chị em mình sẽ được hạnh phúc.
Dạ, chỉ cần nhìn thấy cô ấy vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày là em mãn nguyện rồi.
Nếu chị có người thương nói những lời như thế này chắc chị vui lắm.
Anh Hoàng gọi kìa, chị nghe máy đi, nhớ ăn uống ngủ nghỉ điều độ nha, mai em chở đi vòng vòng Sài Gòn.
Ừ, về nhé. Mai gặp.
Alo, nghe nè Hoàng.
Đức mỉm cười bước ra, chị nào đâu biết người con gái em thương là chị.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.