Chuyển đến nội dung chính

Lặng ...

Tết - Sài Gòn vắng một cách lạ thường.
Một mình Khuê đi trên con đường, nhắm mắt đi mãi chắc cũng chẳng sợ phải đụng ai.
Chỉ những tiếng gõ lách cách trên bàn phím cũng đủ phá tan bầu không khí tĩnh mịch ở công ty.
Những ngày cuối cùng ở đây, cho cô bao nhiêu cảm giác, những dấu yêu thân thuộc cứ hiện về. Những ngày đầu mấy anh em cặm cụi bên bàn vi tính, lục tung cả văn phòng để tìm cái quyết định bỏ quên ở cặp sách sếp tổng... những ngày vừa ngồi làm vừa ngủ. Bình dị, thân thương một cách lạ lùng.
Tiếng gõ cửa? Ai nhỉ? nhân viên nghỉ hết rồi mà... chắc có lẽ sếp. 


Khuê ra mở cửa, giật mình, thì ra là Đức.
Sao em biết chị ở đây mà đến.
Đầu năm, ai cũng nghỉ chỉ có chị đi làm, không có làm đây thì làm đâu vậy hà?
Ừ, tinh ý quá nha.
Em về nhà ngoại em, đi qua công ty chị đưa cho chị ít đồ ăn, chứ ngày tết mà úp mì ăn là không được, cả năm ăn mì đó.
Ủa, ai bảo chị úp mì ăn?
Thôi, em lạ gì tính chị nữa, mấy ngày không gặp mà xanh xao quá.
Chú cứ đùa, chị vẫn ăn uống đầy đủ à?
Chị, ra tết chị về thật sao?
Ừ em, năm mới hỏi chuyện cũ làm gì?
Chị không ở lại được sao?
Những cuộc gặp gỡ đều là duyên, khi người ta không còn gặp nữa cũng đừng nên than thân trách phận mà lúc đó duyên đã không còn, nhưng trong thâm tâm mỗi người sẽ còn mãi hình bóng đối phương.
Thế anh Hoàng sao chị?
Anh ấy à, rồi anh cũng có người thương thôi.
Anh ấy thật lòng với chị mà.
Ừ, chị biết anh ấy thật lòng với chị. Chắc em còn nhớ, lúc đang còn quen chị anh ấy cũng lặng lẽ bỏ chị không nói một lời để đi quen người khác chứ? thì giờ cũng vậy thôi, chị về quê anh cũng chả buồn phiền gì nữa. Mà, gia đình anh cũng có thích gái quê giống chị đâu, anh nghe lời mẹ rồi anh cũng quên chị thôi.
Sao chị nghĩ như vầy?
Sự thật như vậy, dù muốn không nghĩ vậy cũng khó lắm em?
Chị không thể vì một người mà bỏ cả đam mê của mình, em hiểu chị. Nhưng chị ạ, con người ai chả có phút lỗi lầm, ai chị cũng thứ tha được sao với người chị yêu chị không thể bỏ qua được vậy hả? sống vì mình đi chị... hạnh phúc của chị, chị phải giữ.
Em không muốn chị về quê đúng không?
Dạ.
Thế định lúc nào giới thiệu người yêu cho chị đây?
Khó lắm chị, cô ấy yêu người khác rồi.
Thôi, đừng buồn nghe. Vui lên như chị nè, rồi hai chị em mình sẽ được hạnh phúc.
Dạ, chỉ cần nhìn thấy cô ấy vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày là em mãn nguyện rồi.
Nếu chị có người thương nói những lời như thế này chắc chị vui lắm.
Anh Hoàng gọi kìa, chị nghe máy đi, nhớ ăn uống ngủ nghỉ điều độ nha, mai em chở đi vòng vòng Sài Gòn.
Ừ, về nhé. Mai gặp.
Alo, nghe nè Hoàng.
Đức mỉm cười bước ra, chị nào đâu biết người con gái em thương là chị.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.