Chuyển đến nội dung chính

Gặp gỡ...

Có người từng bảo với tôi rằng cuộc sống cần có một người để cố gắng, cần có một người để tâm sự tất thảy những gì đã xảy ra và cùng người nắm tay đi trên đoạn đường dài. Người ấy, người ta thương suốt trọn vẹn cuộc đời.


Ừ, đúng thật. Sẽ là hạnh phúc biết nhường nào khi có một người thương. Sẽ là đầm ấm biết bao nhiêu khi biết được rằng có người vẫn mãi đợi ta về. Ừ, đôi lúc cũng ức chế, chán nản thật chứ nhưng chỉ cần nghĩ đến nụ cười, ánh mắt người thương ánh lên cho ta tia hi vọng để tiếp tục trên đoạn đường dài.
Nhiều lần, vô tình gặp lại trên đường bóng dáng thân quen. Lòng muốn gặp, muốn chào người một câu nhưng đôi chân nào đâu tiến lại được, cứ đứng đó nhìn người rồi hình dáng ấy vụt mất. Đau đó, buồn đó rồi cũng chấp nhận như lẽ rằng của cuộc sống. Ừ, chắc hết duyên.
Nhiều lần, đang làm việc bỗng giật mình vì giọng nói thân quen, nhưng nào đâu phải người. Cảm giác hụt hẫng, chơi vơi. Mệt nhoài giữa những áp lực không tên, muốn òa lên nức nở mà nào đâu có được.
... Rồi, để một ngày ta gặp lại nhau. Run lên trong giọng nói, tim đập nhanh. Ta sợ, sợ cảm giác yêu thương lại ùa về, sợ cảm giác gần người lần nữa rồi lại xa cách nghìn trùng. Người vẫn vậ, lặng im bên ta. Ta cũng chẳng biết nên nói gì khi mà có nhiều điều muốn hỏi.
Người hạnh phúc, người an yên trong suốt quãng đường không có ta bên cạnh nhưng trong sâu thẳm tim người vẫn còn có chổ trú ngụ cho bản thân ta. Thì ra,tin yêu vẫn còn, chỉ là bị kìm nén lâu ngày. Nay vỡ òa khi gặp lại nhau.
Thì ra mình vẫn còn thổn thức

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.