Có người từng bảo với tôi rằng cuộc sống cần có một người để cố gắng, cần có một người để tâm sự tất thảy những gì đã xảy ra và cùng người nắm tay đi trên đoạn đường dài. Người ấy, người ta thương suốt trọn vẹn cuộc đời.
Ừ, đúng thật. Sẽ là hạnh phúc biết nhường nào khi có một người thương. Sẽ là đầm ấm biết bao nhiêu khi biết được rằng có người vẫn mãi đợi ta về. Ừ, đôi lúc cũng ức chế, chán nản thật chứ nhưng chỉ cần nghĩ đến nụ cười, ánh mắt người thương ánh lên cho ta tia hi vọng để tiếp tục trên đoạn đường dài.
Nhiều lần, vô tình gặp lại trên đường bóng dáng thân quen. Lòng muốn gặp, muốn chào người một câu nhưng đôi chân nào đâu tiến lại được, cứ đứng đó nhìn người rồi hình dáng ấy vụt mất. Đau đó, buồn đó rồi cũng chấp nhận như lẽ rằng của cuộc sống. Ừ, chắc hết duyên.
Nhiều lần, đang làm việc bỗng giật mình vì giọng nói thân quen, nhưng nào đâu phải người. Cảm giác hụt hẫng, chơi vơi. Mệt nhoài giữa những áp lực không tên, muốn òa lên nức nở mà nào đâu có được.
... Rồi, để một ngày ta gặp lại nhau. Run lên trong giọng nói, tim đập nhanh. Ta sợ, sợ cảm giác yêu thương lại ùa về, sợ cảm giác gần người lần nữa rồi lại xa cách nghìn trùng. Người vẫn vậ, lặng im bên ta. Ta cũng chẳng biết nên nói gì khi mà có nhiều điều muốn hỏi.
Người hạnh phúc, người an yên trong suốt quãng đường không có ta bên cạnh nhưng trong sâu thẳm tim người vẫn còn có chổ trú ngụ cho bản thân ta. Thì ra,tin yêu vẫn còn, chỉ là bị kìm nén lâu ngày. Nay vỡ òa khi gặp lại nhau.
Thì ra mình vẫn còn thổn thức
Nhận xét
Đăng nhận xét