Chuyển đến nội dung chính

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.

Đứng dậy đóng cửa, một mình đi bộ ra quán cà phê. Cũng là một ly cà phê đen như ngày nào. Cũng là ngồi nhìn những người ngồi bên cạnh, nghe một bản nhạc du dương và ngồi nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa.
Điện thoại reo, Hoàng gọi. Ừ, giờ ngoài Hoàng ra thì còn ai nữa. 
Em đang làm gì đó?
Uống cf anh ạ.
Có biết mấy giờ rồi không mà uống cà phê hả?
Dạ, em biết mà. Lâu lâu em uống được chứ anh?
Ừ, lần này nữa thôi, lần sau mà cứ uống cà phê nữa là không được với anh nghe chưa?
Dạ, mà anh đang làm chi vậy?
Anh đang nói chuyện với em
Bố mẹ ngủ chưa ?
Anh không biết, anh đang trong phòng một mình nè. lúc nào hai đứa mình mới về chung một nhà đây.
Cái đó do anh chứ, lỡ mai mốt anh bỏ em đi cưới người khác thì sao?
Không có chuyện ấy đâu nhé.
Mà anh nè, anh ngủ đi, em về đã. Mai còn đi làm nữa anh ạ. 
Lúc nào về gọi anh nghe. 
Dạ
Vừa bước chân ra quán cà phê, lại gặp vợ chồng anh đi đâu về, Khuê vờ như không thấy thì chị vợ lên tiếng:
Cô đi đâu về vậy?
Anh chị đi chơi về à, em đi cà phê thôi.
Thế à, uống cà phê về sao mà ngủ để mai còn đi làm.
Dạ, em quen rồi chị. 
Người yêu cô ở đâu đấy, chắc cũng gần cưới chứ?
Bạn em ở Sài Gòn chị ạ, em cũng không biết nữa, vạn sự tùy duyên.
Ừ.
Thế tết nay về quê không?
Em không chị ơi. Về đến ngõ rồi, chào anh chị nhé, anh chị ngủ ngon.
Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn, đôi khi tưởng rẳng mình bình thản với tất thảy những gì xảy ra nhưng không, những gì đã in sâu thì làm gì dễ xoa nhòa dù cho bụi thời gian vô tình phủ một lớp lên nó. 
Cuộc đời dễ trêu ngươi lòng người.
Hoàng lại gọi, Hoàng vẫn vậy, thương cô và càng thương nhiều hơn nữa khi biết được rằng những gì xảy ra. Sức chịu đựng của con người luôn có hạn, thế mà một mình cô phải che giấu đi cảm xúc của mình, Anh biết, cô luôn sợ anh buồn, sợ anh tổn thương nên cứ một mình làm mình đau.
Em về rồi anh, anh chưa ngủ hả?
Anh chờ em về để gọi nè.
Thương anh quá, thế anh ngủ đi nhé.
Em này.
Dạ
Dù sao đi nữa thì anh vẫn thương em, anh vẫn luôn muốn được cùng em trải qua bao nhiêu sóng gió. Anh biết em khổ nhiều rồi, nhưng giờ ai cũng khác trước, hãy để nó ngủ ngon em nhé.
Dạ, em cảm ơn anh.
Cuối năm nay mình cưới được không em, anh sợ em cứ ở một mình lại ốm rồi anh lại vất vả thêm, 
Dạ, cuối tuần gặp nhau nhé. Giờ chúng ta đi ngủ anh nghe.
Ừ, chúc em ngủ ngon.
Cô tắt điện thoại, đã đến lúc cô nên viết cho mình một trang sử mới. Ở đó, chỉ có anh và cô.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.