Chuyển đến nội dung chính

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.

Đứng dậy đóng cửa, một mình đi bộ ra quán cà phê. Cũng là một ly cà phê đen như ngày nào. Cũng là ngồi nhìn những người ngồi bên cạnh, nghe một bản nhạc du dương và ngồi nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa.
Điện thoại reo, Hoàng gọi. Ừ, giờ ngoài Hoàng ra thì còn ai nữa. 
Em đang làm gì đó?
Uống cf anh ạ.
Có biết mấy giờ rồi không mà uống cà phê hả?
Dạ, em biết mà. Lâu lâu em uống được chứ anh?
Ừ, lần này nữa thôi, lần sau mà cứ uống cà phê nữa là không được với anh nghe chưa?
Dạ, mà anh đang làm chi vậy?
Anh đang nói chuyện với em
Bố mẹ ngủ chưa ?
Anh không biết, anh đang trong phòng một mình nè. lúc nào hai đứa mình mới về chung một nhà đây.
Cái đó do anh chứ, lỡ mai mốt anh bỏ em đi cưới người khác thì sao?
Không có chuyện ấy đâu nhé.
Mà anh nè, anh ngủ đi, em về đã. Mai còn đi làm nữa anh ạ. 
Lúc nào về gọi anh nghe. 
Dạ
Vừa bước chân ra quán cà phê, lại gặp vợ chồng anh đi đâu về, Khuê vờ như không thấy thì chị vợ lên tiếng:
Cô đi đâu về vậy?
Anh chị đi chơi về à, em đi cà phê thôi.
Thế à, uống cà phê về sao mà ngủ để mai còn đi làm.
Dạ, em quen rồi chị. 
Người yêu cô ở đâu đấy, chắc cũng gần cưới chứ?
Bạn em ở Sài Gòn chị ạ, em cũng không biết nữa, vạn sự tùy duyên.
Ừ.
Thế tết nay về quê không?
Em không chị ơi. Về đến ngõ rồi, chào anh chị nhé, anh chị ngủ ngon.
Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn, đôi khi tưởng rẳng mình bình thản với tất thảy những gì xảy ra nhưng không, những gì đã in sâu thì làm gì dễ xoa nhòa dù cho bụi thời gian vô tình phủ một lớp lên nó. 
Cuộc đời dễ trêu ngươi lòng người.
Hoàng lại gọi, Hoàng vẫn vậy, thương cô và càng thương nhiều hơn nữa khi biết được rằng những gì xảy ra. Sức chịu đựng của con người luôn có hạn, thế mà một mình cô phải che giấu đi cảm xúc của mình, Anh biết, cô luôn sợ anh buồn, sợ anh tổn thương nên cứ một mình làm mình đau.
Em về rồi anh, anh chưa ngủ hả?
Anh chờ em về để gọi nè.
Thương anh quá, thế anh ngủ đi nhé.
Em này.
Dạ
Dù sao đi nữa thì anh vẫn thương em, anh vẫn luôn muốn được cùng em trải qua bao nhiêu sóng gió. Anh biết em khổ nhiều rồi, nhưng giờ ai cũng khác trước, hãy để nó ngủ ngon em nhé.
Dạ, em cảm ơn anh.
Cuối năm nay mình cưới được không em, anh sợ em cứ ở một mình lại ốm rồi anh lại vất vả thêm, 
Dạ, cuối tuần gặp nhau nhé. Giờ chúng ta đi ngủ anh nghe.
Ừ, chúc em ngủ ngon.
Cô tắt điện thoại, đã đến lúc cô nên viết cho mình một trang sử mới. Ở đó, chỉ có anh và cô.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.