Chuyển đến nội dung chính

Sài Gòn... chật lắm

Sài Gòn rộng lắm, rộng đến nỗi mà chỉ cần buông tay nhau ra là lạc mất nhau mãi mãi. Dù cho cố kiếm tìm, dù cho cố ngược dòng kí ức để tìm lại những ngày đã xa nhưng vẫn không tài nào len lỏi được... không phải vì không hề có, mà chỉ là ngổn ngang bởi bao nhiêu cảm xúc không tên. Đau đó, buồn đó... rồi lại thôi đó, để người ngoài khỏi phải sợ vì những vương vấn.

Khi con người ta đủ trưởng thành, đủ va vấp thì sẽ trở nên bình lặng hơn với những sự việc không hề như ý xảy ra. Không phải họ không đủ dũng mãnh để vượt qua, chẳng qua là họ giải quyết một cách nhẹ nhàng hơn, không để những cảm xúc không hay lấn át đi lí trí của mình.
Thời gia trôi nhanh đến nỗi vô tình ta khiến bản thân mình trở nên lạnh lùng hơn từ bao giờ mà ta không hề nhớ rõ. Cứ vùi đầu vào công việc, vùi đầu vào những việc không tên để bản thân mình quên đi những muộn sầu, để không còn thời gian nghĩ ngợi về xưa cũ. Thực ra, cũng yếu mềm đấy chứ, chẳng qua là không cho bản thân mình yếu đuối trước tất thảy mọi người.
Tôi vô tình đọc được ở đâu đó rằng người nặng tình luôn là người thua cuộc. Ừ, thua cả chính bản thân mình. Không cho mình lựa chọn mới mà cứ đi trên con đường cũ, cứ quẩn quanh trong một khoảng trời mà không hề hay có niềm vui. Người thì mãi đi, cớ chi ôm niềm đau một mình rồi đêm đêm thổn thức vì nhớ, vì thương.
Nếu như mà đủ lạnh lùng, đủ khô khan và đủ mạnh mẽ thì sẽ không bao giờ khiến cho bản thân mình tiều tụy trong từng suy nghĩ như vậy.
Nếu như, mọi chờ đợi đều có nghĩa thì bản thân mình cũng sẽ chẳng thể đêm đêm dày vò vì nỗi nhớ.
Sài Gòn rộng cho đường đời, nhưng sao chật với lòng người.
Nẻo đường còn dài, tương lai còn ở phía trước... chỉ mong sao cho bản thân mình có thể an yên

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bạn...

Hôm nay, gặp lại bạn cũ. Bạn vẫn vậy, chỉ là ít cười và trầm lắng hơn. Bạn lấy chồng cũng được  gần 5 năm. Trước kia, ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của bạn, để đến được với nhau quả là không dễ. Vậy mà, người thứ 3 xuất hiện. Và cũng vậy là, bạn không vượt qua được thử thách 5 năm đầu. Con gái theo mẹ, chồng bạn theo bồ _bồ là cô vợ cũ của bạn thân thời cấp 3 của chồng. Trước kia, cũng chỉ vì thương hại cô kia bị chồng ruồng bỏ,  3 đêm tâm sự nhắn tin, 4 đêm thì điện thoại cho chồng mình. Thì cũng chặc lưỡi cho qua, để chồng nói chuyện với cô ta. Chỉ suy nghĩ rằng là phụ nữ từ khi lấy chồng đã thiệt thòi đủ đường. Lấy chồng tệ bạc lại thêm phần đớn đau. Cô ta rất tốt, tốt đên nỗi lâu lâu nhắc nhẹ chồng bạn phải thương vợ thương con. Và, cái tốt ấy tuột lên tới đỉnh cao là ẵm luôn chồng người bạn đi mà không hề thấy hổ thẹn lương tâm. Người ta cứ nói, nếu yêu bạn, thì người đàn ông bên bạn ắt sẽ ngoan, sẽ vì bạn mà vun đắp.  Nhưng người ta lại quên không nói với bạn rằ...

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.