Chuyển đến nội dung chính

Thanh xuân...

Cũng đã lâu rồi không về công ty cũ. Nay có việc ngang qua, bất chợt ghé vào. Mọi người vẫn như xưa... chỉ có thêm một vài nhân sự mới. Ai cũng vui mừng, ai cũng thân thiện như ngày còn đang làm cùng. Mọi người không nhắc anh nữa, chắc cũng sợ em buồn nên tất thảy mọi đề tài đều không có bóng hình anh trong đó. Khác xa với ngày xưa... Nhưng thôi, thời gian thay đổi, nó làm xoa nhòa đi tất thảy... Chỉ vì người ta quá thương em nên không muốn em thêm lần nữa đau lòng.


Thời gian xoay vần, công việc thì cũng đội lên nhiều. Em không có thời gian nhiều để suy nghĩ về những gì đã qua nữa. Em vùi mình vào công việc, không dành thời gian cho bản thân mình, không để thời gian rảnh rỗi chi phối bản thân mình vì những điều vô nghĩa.
Thỉnh thoảng, vẫn đi qua lối cũ. Bất chợt nhớ về những ngày đã qua, nhớ về những câu nói ngày xưa mà anh từng nói. Lời hứa chỉ mãi là lời hứa. Vô vọng.
Ai cũng bảo em là mạnh mẽ. Đâu phải là mạnh mẽ, đó chỉ là vỏ bọc cho trái tim tổn thương quá nhiều. Không đủ dũng khí cho một người nào làm em tổn thương lòng lần nữa. Yếu đuối làm gì, khi mình còn có đủ sức lực để một mình tiếp bước trên đoạn đường dài.
Công việc của em dày đặc, không còn có những mối quan hệ riêng, không còn bận lòng với những điều không còn ý nghĩa nữa. Suốt ngày cặm cụi ở bên máy tính hoặc đi làm siêu thị. Mệt, nhưng với em đó là hạnh phúc.
Khi con người ta trưởng thành hơn, họ bình lặng hơn nhiều. Không còn muốn nói nhiều hay suy nghĩ nhiều về những điều không hề liên quan tới cuộc sống hiện tại của họ nữa. Đơn giản chỉ là muốn về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, lướt web hay chỉ là ngồi nghe những bản nhạc để tâm hồn thanh tịnh.  Tất cả bình yên, vậy là đủ.
Em khác xưa nhiều, trầm tính hơn và ít nói hơn nhiều. Cái vỏ bọc của em với thế giới bên ngoài khá là chắc chắn. Nhiều lần cứ viết về anh, rồi vội xóa. Vì sợ rằng vô tình anh hoặc người nào đó đọc được, vì sợ rằng những người xung quanh lại thương hại em nhiều hơn. Em không sao, em ổn mà. Anh nhỉ?
Thời gian khiến con người ta thay đổi, ai rồi cũng khác. Chỉ mong sao nếu vô tình gặp lại thì chỉ cần một nụ cười xã giao, hay một cái gật đầu rồi lặng lẽ bước qua đời nhau như chưa từng có những khoảnh khắc của ngày xưa.
Chỉ cần biết mọi người vẩn ổn, chỉ cần biết ai cũng đều có những lựa chọn đúng đắn trong cuộc đời... thì, với em thế là hạnh phúc.
Còn riêng em, em sẽ đi tiếp chặng đường mình còn dang dở, và thực hiện nốt đam mê của mình. Vẫn mạnh mẽ và bản lĩnh như ngày nào.
Cảm ơn thanh xuân đã một lần được hết mình, đã một lần được yêu thương.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.