Chuyển đến nội dung chính

Quên...

Có người từng hỏi tôi rằng đối lập với thương yêu là gì?
Có thể, mọi người sẽ có một câu trả lời khác nhau. Nhưng, đối với riêng tôi đối lập với thương yêu luôn là sự quên lãng.




Người ta thường bảo rằng không ai có thể nhắm mắt qua đường cũng như không thể ghét người mà mình từng thương. Nên, quên lãng luôn là món quà tuyệt vời nhất mà bản thân mình có thể dành tặng đối phương khi không thể nào cùng chung một chặng đường được nữa.
Chúng ta, mỗi người ai cũng có sứ mệnh riêng cho cuộc đời này. Không ai giống ai. Ở mỗi giai đoạn, ở mỗi con đường kế tiếp chúng ta sẽ gặp một, một vài người. Họ cùng ta đồng hành, cùng ta đồng cam cộng khổ... nhưng, nếu như không cùng ta đi tiếp được nữa. Ta cũng nên chọn cho mình ngã rẽ, ngã rẽ cuộc đời, ngã rẽ lòng người.
Quên - không có nghĩa là xoa nhòa đi tất cả. Quên - không nghĩa là khi vô tình gặp lại không thể nhớ rằng ai đây, người nào nhỉ?. Quên, đó là khi mình không còn thao thức vì những gì liên quan tới đối phương. Quên, là khi không còn giật mình đi trên con đường quen mà kỉ niệm cứ tuôn trào trong ký ức. Quên, là khi chúng ta bình thản bước qua nhau mà không hề vương vấn tim đau.
Thanh xuân là một thời như thế.... một thời của những thăng trầm, được mất, buồn vui... của những lần lỗi nhịp con tim, của những ngày vội nhớ vội xa vội nhạt nhòa.
Bởi, chúng ta cũng giống như con đường. Không cắt ở con đường này thì cũng cắt ở con đường khác, ở một phương trời khác.
Chỉ hi vọng rằng, phương trời đó bình yên.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.

Việt Nam của tôi

  Châu Âu có thể đẹp. Mỹ có thể tuyệt vời. Nhưng Việt Nam là nước Tôi được sinh làm người. Và tôi sẽ ở lại, Chết trên mảnh đất này. Vì nó là Tổ Quốc Cha ông bao đời nay. Mỗi người một hoàn cảnh. Ở Mỹ hay châu Âu, Tất cả con dân Việt, Cho dù đang ở đâu, Theo “tiếng gọi hoang dã” Luôn hướng về quê nhà, Với bát canh rau ngót, Đĩa dưa và bát cà. Với ngôi chùa cổ kính, Với bàn thờ tổ tiên Ruộng lúa xanh bát ngát Và những đầm hoa sen. TBT