Chuyển đến nội dung chính

Hạnh phúc là gì

Hạnh phúc đơn giản lắm, nhưng lẽ rằng sự đời càng giản đơn thì con người ta càng dễ dàng mất nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất.



Cô bạn của tôi, hạnh phúc lắm khi lấy được một người chồng thương yêu hết mực. Tan tầm công sở về, chồng phụ vợ dọn dẹp này kia, nấu cho vợ những món ăn mà vợ thích. Những tưởng, thế gian này bao nhiêu hạnh phúc nó hưởng hết. Nhưng, một ngày đẹp trời nào đấy, người chồng mẫu mực kia lại tình tứ với một cô nàng ăn mặc thời thượng đi với đám bạn vào những chổ mà cô chưa bao giờ được chồng đưa đi. Có thể bên ngoài cặp kè em này em kia, cung phụng người ta hết mực. Và, về nhà là lại giúp vợ việc nhà, như vậy xứng đáng là người chồng của năm. Nhưng, sự đời ai biết được rằng đằng sau dối trá đó là một sự thật đau lòng. Khởi đầu khó khăn, vợ tảo tần mà quên đi làm đẹp, quên đi chăm sóc cho bản thân. Đến khi giật mình phát hiện, đứng nhìn vào gương, không khóc cũng không cười. Bình thản một cách lạ lùng. Gặng hỏi mãi tại sao mày bình thản vậy , nó nhếch mép cười: tao biết chồng tao cặp bồ, tao biết chồng tao chê tao quê mùa, xấu xí, tao biết chồng tao thà bỏ vợ chứ không bao giờ bỏ bạn, tao biết chồng tao đi nhậu thâu đêm làm tao lo lắng không tài nào ngủ được nhưng chồng tao vẫn hờ hững.... tao biết, nhưng tao sợ ly hôn, tao sợ tao phải đối mặt với ba mẹ tao như thế nào nên lặng lẽ nhận niềm đau riêng mình.
Đời này, lấy được người chồng trưởng thành, biết cùng vợ vun vén cho gia đình hạnh phúc. Bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của bạn nhậu để về với vợ thì đó mới là bản lĩnh. Bởi vui cùng bạn, nhưng tai nạn rồi chỉ có vợ bên mình.
Còn, lỡ không may lấy phải người vô tư, chưa trưởng thành dù cho mang  thân xác của người đàn ông điềm đạm nhưng đầu óc đang còn của những bạn trẻ trâu. Vẫn ham chơi, ham vui. Lấy chồng như này, khổ tâm không hết.
Nếu, cô bạn của tôi biết ăn mặc hơn, biết chăm chút cho bản thân... thì có lẽ chồng cô sẽ không ra ngoài chiều những người phụ nữ khác, chồng cô sẽ dẫn cô đi cùng với bạn bè anh ta. Nhưng, sự đời ai đoán được ngược xuôi. Chỉ mong cô bản lĩnh để có thể tự mình đi trên con đường mình chọn.
Yêu thương bản thân mình, bởi ngoài mẹ cha ra không ai yêu mình cả.
Những ông chồng, đâu hiểu được đằng sau công việc bộn bề ở cơ quan là gánh nặng nội, ngoại, gia đình. Đằng sau những bộ quần áo cũ là những đồng tiền dành dụm để lo cho cuộc sống tốt hơn mà không màng đến bản thân..... đằng sau đôi mắt thâm quầng là những đêm trằn trọc mất ngủ chờ chồng tan tiệc vui về. Còn nhiều lắm những đằng sau, chỉ mong rằng sau này may mắn hơn, lấy được người đàn ông trưởng thành, để những nỗi niềm có người cùng chia sẻ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.

Việt Nam của tôi

  Châu Âu có thể đẹp. Mỹ có thể tuyệt vời. Nhưng Việt Nam là nước Tôi được sinh làm người. Và tôi sẽ ở lại, Chết trên mảnh đất này. Vì nó là Tổ Quốc Cha ông bao đời nay. Mỗi người một hoàn cảnh. Ở Mỹ hay châu Âu, Tất cả con dân Việt, Cho dù đang ở đâu, Theo “tiếng gọi hoang dã” Luôn hướng về quê nhà, Với bát canh rau ngót, Đĩa dưa và bát cà. Với ngôi chùa cổ kính, Với bàn thờ tổ tiên Ruộng lúa xanh bát ngát Và những đầm hoa sen. TBT