Chuyển đến nội dung chính

Buồn, điểm vui vơ


trách dân số Việt Nam cứ tăng lên vùn vụt, người ươm mầm cho đất nước còn nghĩ ra những bài toán độc nhất vô nhị này thì đừng hỏi vì sao lại: Ông ngoại tuổi 30.

 Ra ngoài nghía những em phổng phao, căng căng quả bưởi, độ vồng của mông thì miễn bàn, tử hỏi ai đó xem mà không xuýt xoa.
Mặt hoa da phấn, nhớn tướng hẳn hỏi, cứ ngỡ là qua chuyện trăng hoa, sẽ chẳng là gì, ai dè sau đêm sung sướng  mới té ra là em nó mới có mười lăm, đành cắn chịu đựng ngồi bóc lịch cho hết phần xui xẻo.
Tri thức không chịu nổi mức lương không đủ tiền mua sữa cho con, về quê chỉ có việc bèo bọt, đành lập nghiệp ở môi trường quốc tế. Vẫn không quên làm giàu cho quê hương và cho nước bạn. Ta gọi đó là hiện tượng chảy máu chất xám. Thử hỏi, một năm có biết bao nhiêu gái nước mình ra nước ngoài hành nghề mại dâm? thì đó là chảy máu gì?                                                                                                                         Giật mình khi sợ cái cảnh: Béo mà không biết rặn, cho mày chết. Rồi sẽ tiêm ngay một liều co bóp tử cung và tiễn biệt những nạn nhân xấu số về với cát bụi.
Với một cái mịt ruồi tài năng trên khuôn mặt đã đùn đẩy được trách nhiệm.
Làn sóng của cậu Thủy lại choáng ngợp bầu trời in tơ nét khi Mĩ Tâm đã lọt vào tốp: Ca sĩ xuất sắc nhất thế giới.
                                            

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.