Cô bước chậm trên con đường, mùi hương hoa sữa thoang thoảng khiến cho lòng cô tê tái, gợi nhớ nhưng cũng gợi đau.
Cô yêu mùa thu Hà Nội, mùa của hương cốm mới, mùa của những bản tình ca nhẹ nhàng, đằm thắm. Bởi thế cho nên, có lẽ cô đã giành trọn hết tình cảm của mình cho chàng trai Hà Nội lịch lãm, hào hoa. Chàng, như mùa thu Hà Nội.
Cô khóc-không cô có khóc đâu, tại gió làm cay mắt ấy chứ.
Nếu, không có thu Hà Nội, không có anh, thì có lẽ cô đã không đau, không phải thổn thức.
Nếu, con đường cô chọn không phải là Hà Nội, thì mãi mãi cô sẽ chẳng cảm nhận được sự nhẹ nhàng, tinh tế của đất trời nơi đây mỗi độ thu về.
Nếu, ngày ấy cô bước đi thật nhanh, không quay đầu nhìn lại thì có lẽ lịch sử của cô đã là trang khác, một trang mà không có bóng hình anh,
Cô gặp anh vào ngày thu Hà Nội.
Cô mãi mãi mất anh cũng vào ngày thu Hà Nội.
Ngày anh đến anh mang đến cho cô nụ cười.
Ngày anh đi, anh để lại cho cô niềm tiếc nuối.
3 năm rồi, 3 năm thời gian không phải là ít nhưng cũng không phải là nhiều để cô dễ dàng quên đi tình cảm của mình.
3 năm, là 3 trái tim cô khép kín, vẫn đang chờ một người mãi mãi không trở về.
Anh à.
Ở nơi đó lạnh lắm không anh?
Ở nơi đó cô đơn không anh?
Con đường anh đi giờ không có em bên cạnh nữa rồi, và con đường em đi cũng chẳng có anh, nhưng em biết anh sẽ dõi theo em, dù là ngày nắng hay ngày mưa.
Đặt bó hoa hồng vàng, loài hoa mà cô và anh yêu lên nấm mồ anh. Cô ngồi đó, anh cũng ở đó, rất gần nhưng cũng rất xa.
Nếu có kiếp sau, mình sẽ cùng nhau đi tiếp đoạn đường dang dở.
Nhận xét
Đăng nhận xét