Nó biết, tình cảm của nó quá lớn, nó cho đi rất nhiều, rồi có ngày người ta sẽ hiểu-nhưng mà, giờ nó mới ngộ ra rằng nó chẳng nhận được một chút tình cảm nào. Có lẽ, nó bây giờ đã mệt mỏi quá rồi. Có lẽ, người ta đâu phải là của nó đâu. Nó cười, nó chấp nhận.
Nó cảm thấy yên lòng, nó không biết là vì sao nữa. Nó chỉ biết là nó muốn được ngủ, ngủ một giấc thật dài, thật sâu, để nó không phải suy nghĩ nhiều về hiện tại.
Người ta hạnh phúc, nó cũng thấy mình hạnh phúc, bởi hơn ai hết nó hiểu được là hạnh phúc không thể vun đắp từ một bên mà hạnh phúc là phải xuất phát từ hai bên.
Một bên nỗ lực, một bên thờ ơ thì sẽ chẳng có con đường nào mang tên hạnh phúc. Nó buông tay, lặng lẽ ra đi, để lại cho người ta bước trên con đường mà người ta chọn.
Yêu không nhất thiết phải có được, mà yêu là muốn nhìn thấy người ta sống hạnh phúc. Như thế mới là yêu. Nó thầm nghĩ bụng.
Ừ thì, nó sẽ hạn chế tối đa những lần nói chuyện, những tin nhắn với người ta... vì, nó không muốn làm tim nó đau, nó không muốn nhìn thấy hạnh phúc trong ảo tưởng. Mọi chuyện hết rồi, hết sạch rồi.
Con đường nó đi, cô đơn như cái tên nó vậy. Có lẽ cuộc đời này nó chọn làm bạn với cô đơn.
Nó cảm ơn người ta, đã cho nó bao nhiêu bài học triết lí của cuộc sống.
Nó cảm ơn người ta, đã cho nó biết được cảm giác đợi chờ như thế nào.
Nó cảm ơn cuộc đời đã cho nó gặp người ta.
Nó cười.
Nhận xét
Đăng nhận xét