Chuyển đến nội dung chính

Chuyện của HTB


Câu chuyện mà con kể,
Có lẽ hiểu thế này:
Rằng con đang đau nhẹ,
Con tim chưa nguôi ngoai.

Dẫu rằng anh chàng ấy,
Chẳng xứng đáng với con.
Nhưng nếu đừng xuất hiện,
Thì có lẽ tốt hơn.


Chỉ vì lời dối trá,
Của một kẻ tầm thường.
Mà con đành lòng nỡ,
Quay lưng tình yêu luôn...?

Tình yêu nó đẹp lắm,
Trong sáng và lung linh.
Ồn ào và lặng lẽ,
Cứ ẩn hiện vô hình.

Và những cái na ná,
Tương tự giống tình yêu.
Xung quanh ta vô số,
Người ta nhầm tưởng nhiều.

Nếu được phép khuyên nhủ,
Hãy sống và yêu đời.
Phải hy vọng chờ đợi,
Tình yêu sẽ đến thôi.

Đừng cầu toàn,khe khắt.
Bởi những cặp trời ban.
Chẳng bao giờ trùng lặp,
Vì duyên,nợ hồng trần.

Có thể con sẽ gặp
Mộc mạc một chàng trai.
Chẳng ga lăng hào phóng,
Yêu chẳng dám trao lời.

Đến với con có thể,
Một anh chàng bảnh bao.
Đẹp trai và phong độ,
Lời lẽ nói ngọt ngào...

Có thể con sẽ gặp,
Một chàng trai lạnh lùng.
Bất cần và bụi bặm,
Nhìn mà lạnh sống lưng...

...Trong tất cả bọn họ,
Ông trời sẽ trêu ngươi.
Vì sẽ có một kẻ,
Yêu con tha thiết thôi...

Cho nên con buộc phải,
Dùng lý trí,con tim.
Đem ra mà soi chiếu,
Người mà con cần tìm...

...Khó khăn và gian khổ,
Nhưng hấp dẫn tình yêu.
Xin con đừng dại dột,
Mà hờn giận nó nhiều...

Và nó phức tạp lắm,
Mê đắm và đắng cay.
Mọi người luôn luôn hỏi,
Phải tình yêu chưa đây?

...Còn đã là con cái,
Không lấy vợ,lấy chồng.
Là làm bố mẹ khổ,
Bao tháng ngày ngóng trông..

Hôn nhân và nòi giống,
Là trách nhiệm mọi người.
Nếu ai cũng ích kỷ,
Sao có ta trên đời?

Đi tu là ích kỷ,
Là hèn với thế nhân.
Không dám đương đầu sống,
Trốn vào chùa yên thân.

Nếu ngày xưa cha mẹ,
Cũng cắt tóc đi tu!
Thì làm sao mà có,
Được chúng ta bây giờ?

Nếu thất tình là cứ,
Xuống tóc rồi vào chùa!
Thì chùa nào cho đủ,
Để nương náu trú nhờ?

Lấy chồng,sinh con cái,
Trách nhiệm đấy con ơi!
Nghĩa là con phải nếm,
Ngọt,đắng của cuộc đời...

Điều duy nhất đọng lại,
Là hãy sống đúng mình.
Hãy yêu và cảm nhận,
Cuộc đời đẹp lung linh....

p/s: Đã là Hoa Trong Bão,
      Thì ngán chi gió nồm.
      Vẽ bức tranh lên cát,
      Cho Xương Rồng đẹp hơn...


 Xóm Ao Nguyễn

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.