Chuyển đến nội dung chính

Nói với em

Bao vất vả nuôi em khôn lớn,
Suốt đời này bố mẹ hy sinh.
Này em ơi,sao em lại nỡ?
Quên mẹ cha,quên hết nghĩa tình.

Bao tình cảm em đem giành hết,
Cho người trai xa lạ em yêu.
Em thao thức bao đêm không ngủ,
Chuyện vu vơ mỗi sáng mỗi chiều...


Với người yêu say sưa nhìn ngắm,
Sửa tóc tai,chải chuốt cho chàng.
Em đâu hay tóc cha mình bạc,
Vì đứa con khờ dại này chăng?

Ngắm người yêu,mịn màng nhựa sống,
Nghĩ không em?khuôn mặt mẹ già.
Vì nuôi em tháng ngày vất vả,
Nhăn hết rồi,nheo nhúm làn da...

Em lo lắng tìm quà sinh nhật,
Để kịp đem về tặng người yêu.
Sinh nhật mẹ thì quên không nhớ,
Để mẹ buồn,mẹ tủi bao nhiêu..

Em còn nhớ lần đầu vấp ngã...
Ai là người nâng đỡ em lên?
Lần đầu bước ra đời bỡ ngỡ,
Níu tay ai thật chặt đi bên?


Gia đình nơi cho em tất cả,
Giành cho em trọn vẹn yêu thương.
Xin em hãy khắc ghi,trân trọng.
Làm hành trang cất bước dặm đường.

Này em nhé! hãy luôn luôn nhớ,
Cuộc đời còn nhiều lắm yêu thương.
Giành cho em và đang chờ đợi,
Đón chờ em vời vợi chặng đường...

Hãy gìn giữ tình yêu trong sáng,
Hãy đừng quên,ơn nghĩa sinh thành.
Hãy tự mình làm nhiều điều tốt,
Để cuộc đời thêm mãi lung linh.

Xóm Ao Nguyễn

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.